Thẩm Kiều và mẹ đến phòng bệnh, vừa mở cửa ra ông Thẩm đã nhìn họ cười.
- Ông già chết tiệt này, biết tôi lo cho ông lắm không? Còn ở đó mà cười nữa hả. Liễu Hoa lúc này nước mắt tèm lem, bà nhìn ông lòng đầy đau xót.
- Bà Thẩm của tôi, già rồi đừng khóc nữa nếp nhăn sẽ xuất hiện đó. Thẩm Đức ôm bà vào lòng.
- Ông còn nói được nữa, tất cả không phải đều tại ông sao.
- Con gái cũng về sao? Sao lại khóc, chỉ là ung thư giai đoạn 2 vẫn sống được chưa chết.
- Bố, sao có thể nói vậy được. Bố còn rất trẻ phải sống chứ. Phải tiếp nhận trị xạ để còn sống tiếp bên cạnh mẹ và con.
Bố muốn con phải lấy chồng trong năm nay.
Thẩm Kiều trố mắt:” Bây giờ là thời gian nào mà bố còn kêu con lấy chồng”.
- 28 tuổi rồi, lấy chồng được rồi. Bố không muốn chết đi rồi mà vẫn còn đọc thân đâu. Mau mau kiếm con rể cho bố nếu không ta nhất quyết không trị xạ.
Ông già này, mở miệng ra là chết chết ông có tin tôi đập chết ông không? Liễu Hoa đánh nhẹ lên người ông.
- Được rồi, tôi không nói nữa. Nhưng Kiều Kiều nhất định phải lấy chồng trong năm nay.
- Được rồi, bố con nói đúng đấy, kiếm người ở bên được rồi, còn cái chuyện không muốn kết hôn của con mẹ quyết không đồng ý đâu.
- Mẹ, Bố hai người hôm nay làm sao đấy. Bố đang bị bệnh mà còn lôi chuyện này ra nói.
Reng.....reng điện thoại cô đột nhiên reo, là Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-tham-cuoi-roi-hay-yeu/261664/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.