"Hình như tôi thích Lâm Lạc"
"Hình như tôi thích Lâm Lạc."
"Hình như tôi thích Lâm Lạc."
Trần Mạc Vỹ như vẫn đang chìm đắm vào trong câu nói này của Lục Cảnh Ngôn. Chợt anh giật mình suýt đánh đổ tách cà phê trên bàn rồi đập bàn một cái thật lớn khiến thư ký của anh vừa vào phòng đã bị doạ một cú giật mình.
"Giám đốc, anh sao vậy?"
"À... không sao? Văn kiện cứ để đó đi."
Thư ký của anh đặt chồng văn kiện lên bàn rồi đi ra ngoài, cả quá trình vẫn nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt rất vi diệu. Trần Mạc Vỹ không hơi đâu để ý chuyện này, anh vẫn đang quay vòng vòng trong suy nghĩ với câu nói chưa kịp tiêu hoá hết kia của Lục Cảnh Ngôn.
Chợt anh đập bàn một phát nữa rồi chạy tốc biến lên tầng 20 tìm Lục Cảnh Ngôn. Lâm Lạc đang ở trong phòng chủ tịch sắp xếp lại một ít văn kiện trên giá thấy anh thì khẽ gật đầu chào. Lục Cảnh Ngôn bảo cô ra ngoài rồi nhìn Trần Mạc Vỹ như một kẻ tội đồ.
"Cậu không làm việc mò lên đây làm gì?"
"Tôi vừa tiêu hoá xong câu cậu nói liền tìm cậu, là sự thật sao?"
"Cung phản xạ của cậu sau khi đi nghỉ về hình như lại dài ra rồi."
"Vào vấn đề. Cậu thích Lâm Lạc?"
"Ừm."
"Ừm như vậy là sao hả? Không tính tỏ tình à?"
Lục Cảnh Ngôn gấp tập văn kiện lại, nghiêm túc nhìn Trần Mạc Vỹ.
"Cô ấy không thích tôi."
"Lục đại chủ tịch thân mến, cậu có thể hơn tôi danh tiếng, thành công nhưng không hơn tôi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-toi-thich-em/580632/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.