“Tui, nhân trung long phượng lả lướt.”
***
Rạng sáng ba giờ, tôi phát hiện mình chính là thằng hèn nọ, mà thư kí của tôi sắp chết rồi.
Tôi không ngừng gọi điện cho Lâm Ý Nhất, thế nhưng em ấy tắt nguồn, tôi lại gọi điện hỏi bạn em ấy, chẳng ai biết em ấy ở đâu cả, cuối cùng tôi lái xe đến sở cảnh sát, nhờ người quen trong sở định vị giúp tôi.
Cứ khốn đốn như thế đến tận sáng ngày thứ mười mới đỡ chút đỉnh, cuối cùng tôi cũng biết Lâm Ý Nhất đi đâu rồi. Em ấy lên máy bay sang Munich ở Đức vào tối hôm qua. Tôi đoán có lẽ em ấy đi tìm bác sĩ, nhưng vấn đề là em ấy vừa sang Đức, tôi lại lạc mất hành tung thêm một lần nữa, tôi chẳng quen ai sống tại Đức cả. Kế đó tôi bất chấp tất cả đến Munich, lặn lội hỏi han từng bệnh viện lạ lẫm, vẫn chưa tìm được em ấy.
Tôi cảm thấy vô cùng lo sợ, tôi từng suy nghĩ vô số lần, rằng có phải bệnh ung thư của Lâm Ý Nhất là do tôi chèn ép suốt thời gian qua hay không, ăn chẳng ngon ngủ chẳng yên, năm đó còn bị tôi phạt đứng lúc ốm đau, vất vả lâu ngày sinh bệnh. Một tuần lễ cứ trôi qua như vậy, tôi về nước treo thưởng mười triệu để tìm Lâm Ý Nhất, chả buồn ăn uống bất cứ thứ gì, từ một con chó già trung niên béo ú dần dần trở thành một thanh niên gầy gò, giới thương chính Bắc Kinh hầu như đều biết tôi tìm thư kí đến phát điên rồi. May mắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-sao-the/261722/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.