“Tui, 38, thanh niên tài tuấn.”
***
Kể từ cái hôm Lâm Ý Nhất bỏ chạy, cậu ta cứ cố tình trốn tránh tôi, cũng chẳng buồn trở về lấy di động. Cậu ta có hai chiếc di động, một chiếc dùng cho công việc, một chiếc dùng cho cá nhân, trên tay tôi có vẻ là di động cá nhân của cậu ta, vô cùng quạnh quẽ, gọi điện thoại quấy rồi suốt ngày dài mà chả thèm nhận một cuộc nào cả.
Tôi cũng sắp tức điên lên rồi, tôi đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, thậm chí còn bị coi thường chút đỉnh, cậu ta lại không hề nể mặt, thật sự rất quá quắt!
Tôi kìm nén cơn giận về đến nhà, quản gia mỉm cười chào đón nói: “Sếp Lý, ngài trở về rồi, nước tắm đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Tôi khẽ gật đầu, sau khi tắm rửa xong cũng sắp mười giờ, tôi bắt đầu xử lí tài liệu dang dở ban ngày, quản gia bưng một cốc sữa bò, đặt lên trên bàn tôi, tôi không ngẩng đầu, lập tức chộp lấy tay quản gia: “Nhất Nhất, cậu xem thử cái này giúp tôi…”
Quản gia sững sờ, tôi cũng thế.
Thói quen là một thứ quá đỗi đáng sợ, biến nỗi li biệt thành con dao cùn cứa vào da thịt.
“Vất vả rồi.” Tôi giả vờ chả có việc gì mà buông tay, “Ông ngủ trước đi.”
Rốt cuộc tôi chả còn tâm trí làm việc nữa, dứt khoát nằm phịch xuống giường, ngôi nhà vẫn yên tĩnh như xưa, vật dụng trong nhà không hề vơi bớt, tôi lại cảm thấy trống trải vô cùng. Thực tế chẳng có ai rời đi sẽ khiến ta sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-lam-sao-the/261720/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.