“Thục Nghi, mai anh muốn về quê thăm bà. Anh đã để cho bà chờ cháu rể hơi lâu rồi” Lục Thiên Phong giọng khàn khàn dò ý.
“Em có giới thiệu anh là cháu rể hồi nào đâu mà chờ”
“Tại sao? Em dám đùa anh hả? không biết ngày mai anh nhất định sẽ về”
“Vậy em cùng về với anh nhé!!!”
“Nhất trí, bây giờ từ đây về nhà em có ba con đường, con đường hàng không, con đường ôtô và con đường xe lửa. Anh sẽ chọn con đường bằng xe ôtô nhé. Vì anh muốn bên em lâu hơn nữa”
“Đi như vậy anh sẽ mệt lắm”
“Không mệt, miễn bên em anh rất vui"
"Thôi được rồi chiều anh luôn đấy, tới lúc đó anh đừng than với em"
"Ok không than đâu" Thiên Phong cười hạnh phúc.
*****
Sáng hôm sau, chiếc xe ôtô do Lục Thiên Phong cầm lái chuyển bánh, xe đi được khoảng thời gian khá dài, qua khỏi trung tâm thành phố dần dần đến những con đường vắng xe trải dài hàng cây xanh dọc bên đường. Con đường tươi xanh mát mẽ.
Trên đường đi cả hai người nói chuyện rất vui vẻ, cô kể cho anh nghe chuyện hồi còn bé của mình, đúng là cực khổ thật nhưng niềm vui luôn đông đầy bởi có bà và cậu bên cạnh.
Xe dừng lại bên con sông cặp đường lớn dưới bóng cây to.
"Anh mệt rồi, anh muốn nghỉ mệt rồi mình đi tiếp nhé"
"Dạ, anh đói bụng không?"
" Ừm anh đang đói"
" Anh muốn ăn gì để em lấy cho".
"Ăn em"
"Hả? Thục Nghi hoảng hốt. "Anh đùa em hả?"
"Thật, anh muốn ăn em, mình ra ghế sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-la-vo-tuong-lai-cua-luc-tong/580495/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.