Mấy ngày sau, Lục Thiên Phong sắp xếp công việc ổn thỏa.
“Thục Nghi, em muốn đi du lịch cho khuây khỏa không?”
“Đi đâu anh?”
“Mình đi theo tour, anh muốn cho em thoải mái không suy nghĩ về chuyện Châu Hạ nữa”
“Dạ”
Ngày hôm sau, Lục Thiên Phong và Ngô Thục Nghi lên tàu, đây là lần đầu cô đi tàu nên có chút sợ.
Nhìn sang thấy khuôn mặt Thục Nghi có vẻ sợ, anh động viên cô
“Đừng sợ có anh đây? Anh luôn bên em”
“Dạ, cảm ơn anh Phong”
Tiếng tàu chạy ầm ầm, sóng biển lượn vòng nhấp nhô, cảm giác lâng lâng như kẻ say rượu.
“Thục Nghi! Dựa vào vai anh, em nhắm mắt ngủ đi cho có sức”
“Dạ”
Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thục Nghi dựa vào vai anh mà ngủ. Mấy ngày nay anh lo cho cô vì vụ bắt cóc lần trước mà giờ trong cô dường như mất đi tự tin rất nhiều. Cảm xúc ũng không còn như xưa, tâm trạng cô không ổn định mặc dù cô nói ổn và không sao? Nhưng nhìn cô như vậy anh xót lắm.
Qua điều tra Lục Thiên Phong biết thêm một tháng qua Châu Hạ đã công kích cô nhiều lần nhưng cô không chia sẻ cho anh. Chẳng lẽ cô…nhưng anh không muốn nghĩ nhiều chỉ nghĩ đơn giản cô lo cho anh không muốn anh phiền lòng hơn.
Anh điều chỉnh tư thế để cô dựa vào thoải mái hơn, sau đó đôi mắt anh hướng ra ô cửa sổ bên ngoài nhìn chằm chằm khung cảnh đang hiện ra rồi mất dần.
Vốn dĩ Thiên Phong có kế hoạch sau khi đi chuyến công tác về thì về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-la-vo-tuong-lai-cua-luc-tong/580490/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.