Sáng sớm trời đỗ mưa, một con người như nhộng trần trụi nằm cuộn tròn trong chiếc chăn trắng. Mái tóc xõa tung ra phía sau lưng, trên người đầy vết xanh, đỏ tím đang xen nhau. Chứng tỏ tối hôm qua cô đã trải qua một màn hoan ái kịch liệt.
Hôm nay là sinh nhật Thục Nghi, không biết Thiên Phong nhớ và biết không? vì hôm nay cũng coi là sinh nhật đầu tiên cô có anh bên cạnh. Mà Thiên Phong cũng thật đáng chết hành hạ cô đến nổi không thể bước xuống giường mà đi làm. Hôm nay cả hai đi công tác nước ngoài, phải dậy sớm chuẩn bị mà bên ngoài thì trời đỗ mưa.
Thiên Phong bước vào phòng bế cô tiến vào phòng tắm.
“Aaa, thả em xuống”
Thục Nghi giãy giụa thoát khỏi vòng tay anh. Vì cô biết vào phòng tắm có thể anh sẽ ăn cô lần nữa.
“Em vẫn còn sức nhỉ? Vậy mình khỏi động rồi hẳn đi em nhé”
Nói rồi anh bước nhanh vào phòng tắm.
“Rầm” cửa bị anh đóng lại
“Không được hôm nay chúng ta phải ra sân bay sớm đó, dừng lại đi mà”
“Anh đã dời đi chuyến bay sau rồi, mình làm xong là ra đó vừa luôn ấy”
“Không được mà, em mệt lắm”
“Anh thấy em còn khỏe lắm, chiều anh đi mà” Thiên Phong nũng nịu vòi vĩnh như đòi quà.
Thục Nghi không thể hiểu nổi đêm qua anh ăn sạch sẽ hết cô, sáng ra lại đòi ăn tiếp, sức anh là sức gì vậy?
Anh đặt cô ở trước gương phòng tắm. Thân thể trần trụi với nhiều vết tích hiện lên rõ trong gương, khuôn mặt cô quay về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-la-vo-tuong-lai-cua-luc-tong/580487/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.