Đi gần đến khu dân cư, hàng quán xuất hiện ngày càng nhiều và chiếc bụng đói của anh cũng phải reo lên phấn khích vì mùi hương thức ăn thơm nức quá hấp dẫn.
“Anh đói!”
Bày ra vẻ mặt nũng nịu với em người yêu, dù muốn đi ăn nhưng anh sợ Diệp Thái không muốn nên cứ phải thăm dò trước.
Cậu cũng không quan tâm lắm, vô thức gật đầu thỏa mãn mong muốn của anh. Cảnh Thư hào hứng kéo Diệp Thái đến trước một quán ăn vặt. Nhìn khói bốc lên nghi ngút cùng tiếng xèo xèo của hàng nướng mà anh không thể ngừng nuốt nước miếng.
“Ông chủ, thịt dê nướng bán sao vậy?”
“3 tệ 1 xiên nhé!”
Anh vui vẻ nhận lấy những xiên thịt vẫn còn nóng hổi, đưa cho cậu ăn trước nhưng trái với sự háo hức của anh lại là vẻ thờ ơ xao nhãng của cậu.
“Em sao vậy?”
Từ lúc anh chạy về gặp cậu, dù Cảnh Thư tỏ ra rất hạnh phúc, phấn khích nhưng Diệp Thái cũng chỉ gượng cười ôm lấy anh. Lúc ăn cơm cũng trông vô cùng buồn bã, ăn uống chẳng ra sao, bây giờ đi tản bộ cùng nhau thì như người mất hồn theo sát anh, mình anh nói anh nghe anh trả lời chứ cậu hoàn toàn không quan tâm đến.
“Em làm sao vậy? Anh hỏi lần này là lần thứ ba rồi đấy, em trả lời đi chứ anh lo lắm!”
Cảnh Thư sốt ruột chờ đợi câu trả lời. Diệp Thái càng im lặng, càng ủ rũ thì càng kích thích sự tò mò, lo lắng của anh. Anh làm sao chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-ha-ngoan-mot-ty-khong-duoc-a-/3644602/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.