Quay trở lại tìm Cảnh Thư thì hắn lại bắt gặp anh đang thơ thẩn ngắm nhìn chiếc sơ mi trắng được trưng bày rất bắt mắt ở vị trí nổi bật nhất.
Trông bộ dạng say mê, lại thêm nhân viên bên cạnh ám chỉ anh đã đứng ngắm chiếc áo này được một lúc rồi, hắn chắc chắn Cảnh Thư rất thích nó, muốn có nó.
Hứa Minh Đường nhẹ nhàng đi đến phía sau Cảnh Thư, nhịn không nổi vòng tay ôm eo rồi bất ngờ kéo anh sát vào người mình, anh thuận thế tựa vào lòng hăn.
“Làm gì đấy? Mau bỏ tôi ra.”
“Ứ thích!”
Ở cạnh hắn mấy ngày nay, anh đã luyện được tuyệt kỹ không giật mình, không hốt hoảng trước những thứ bất ngờ như thơm má, hôn môi hoặc ôm eo.
Nữ nhân viên thấy hai người bình thản, hành động tự nhiên như vậy thì vội đỏ mặt chạy ra ngoài. Ở lại lâu hơn có khi bội thực cơm chó cũng nên.
“Bỏ ra đi, cậu dọa người ta chạy mất dép rồi kìa!”
“Kệ cô ta.”
Cảnh Thư bất lực lải nhải kêu hắn buông ra nhưng kẻ bướng bỉnh chỉ thích theo ý mình nào có nghe anh nói đâu, riết rồi anh cũng chẳng muốn tốn công phí sức đôi co với hắn.
Hứa Minh Đường thỏa mãn ôm bảo bối trong lòng. Hắn biết mà, cứ mặt dày lên, khi anh thấy mệt thì sẽ mặc kệ những gì hắn làm thôi.
Nghe có vẻ dung túng ghê.
“Anh thích chiếc này hả, mua nhé!”Hứa Minh Đường đưa tay chạm vào, chất vải lanh cao cấp mát rượu thật thích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-ha-ngoan-mot-ty-khong-duoc-a-/3619526/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.