Đột nhiên chuông điện thoại reo làm cắt ngang mạch suy nghĩ sâu xa. Cảnh Thư khó hiểu khi người gọi vào máy của anh lại có tên là “Sếp iu”
“Cậu động vào điện thoại của tôi lúc nào vậy?”
“Lúc anh đi tắm đó! Sớm muộn cũng phải lưu số nhau nên tôi đặt luôn để không phiền anh!”
“Hành động của cậu mới khiến tôi thấy phiền đấy!”
Hứa Minh Đường thích thú cười, chọc Mèo nhỏ xù lông lên vui thật đó, mà giọng điệu lúc tức giận của Mèo đáng yêu chết đi được.
“Mèo ơi, có nhớ tôi không, tôi đang trên đường đến đón anh đây!”
“Thôi ngay cái giọng đó đi. Mau bảo bọn họ mở cửa cho tôi về!”
“Mèo đừng vội, sắp đến rồi đây. Chúng ta sẽ ghé qua công ty một lát rồi cùng đi ăn nha.”
“Cái đ gì không biết.”
Cảnh Thư cúp máy và buông một câu chửi khó chịu.
Cái giọng điệu của hắn, có phải phát rồ rồi không? “Mèo”? Ai là Mèo hả?
Hứa Minh Đường vui vẻ lái con xế màu trắng đến khách sạn. Trên đường đi lại nhớ ra nên mua cho bảo bối bộ đồ tử tế nên ghé qua shop ruột.
Shop ruột nào nữa, cửa hàng của anh chị nhà hắn đó. Anh rể với bà chị đanh đá của hắn đang quản lý chuỗi cửa hàng thời trang HB cũng khá có tiếng, tháng sau lại chuẩn bị mở thêm chi nhánh mới ở hai thành phố lân cận.
Hứa Minh Đường lướt lướt một chút, cảm thấy bộ này khá thoải mái, áo phông với quần vải, không nhiều lời bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-ha-ngoan-mot-ty-khong-duoc-a-/3605253/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.