Hàn Hướng Nhu cũng đi xung quanh phòng đánh giá khắp nơi, lâu đài này vẫn luôn cho cô cảm giác cực kỳ quái dị, nhưng sau khi vào lâu đài đừng nói là quỷ hồn mà ngay cả âm khí cũng không có một tí nào, so với nhà bình thường còn sạch sẽ hơn vài lần. 
Hai người cất đồ xong, đeo túi nhỏ theo bên mình ở trên lưng rồi chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm. Mở ra cửa phòng, những đồng nghiệp khác cũng lục tục đi ra, nhìn thấy Khương Manh Manh đều cười khen cô tìm đúng nơi. 
Nhóm người nói nói cười cười vào thang máy đi xuống tầng một, nhà ăn đã bầy đồ ăn từ sớm. Nơi này là hải đảo, nhà ăn chuẩn bị đồ ăn cũng lấy hải sản là chủ, trong nồi hấp mâm lớn mâm nhỏ càng nhét đầy cua, cá, sò hến được đánh bắt từ biển đang nóng hôi hổi cực kỳ tươi mới. 
“Chẳng lẽ là mình suy nghĩ nhiều?” Trong lòng Hàn Hướng Nhu lẩm bẩm một câu, gắp đầy một mâm hải sản rồi tìm chỗ ngồi. Hàn Hướng Nhu rất thích ăn đồ biển nhưng cô ở trên núi từ bé đến lớn, ngay cả ăn cá còn khó khăn chứ đừng nói đến hải sản, trước kia cũng chỉ có lúc về thành phố Lâm Hải thăm người thân mới có thể ăn cho đỡ thèm. 
Đảo Hải Thần có hoàn cảnh tốt, các món trong bữa cơm trưa cũng phong phú, sau khi ba mươi người lên đảo được ăn no nê một bữa đều thả lỏng rất nhiều, vẻ mặt cũng thật sự vui sướng. 
Trần Lâm nhìn đồng hồ trên cổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ky-cua-toi-biet-bat-quy/2619253/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.