Dịch: Tiểu Băng
Tô Trường An đi tới gần, áp lực dần đè nặng lên mọi người, khiến họ như nhũn ra.
Hắn giơ tay, Cửu Nạn đao trong tay rên lên như bi thương.
Huyết lệ chảy xuống má Tô Trường An.
"Sao hả? Không nỡ?" Tô Trường An đưa tay lên chùi nước mắt, nở nụ cười nhàn nhạt tàn nhẫn. "Không sao, hủy diệt mới là chốn về duy nhất của thế giới, bọn chúng sẽ được ngủ yên trong hư không vô tận."
Hắn nói, tiếp tục bước tới, trên Cửu Nạn đao đã ngưng tụ tà lực đen ngòm.
"Đi đi, vào trong hư không vô tận đi!" Hắn nói, nét mặt thương xót mà thành kính, như phật đà đang siêu độ chúng sinh.
Cửu Nạn đao hạ xuống, tà lực ào ạt trút xuống theo.
Mọi người tuyệt vọng nhắm mắt lại, họ cơ bản không có khả năng chống lại. Mọi việc đã không còn gì nữa, họ đã thất bại, bại tới không thể bại hơn.
Keng!
"Hửm?" Nhưng một tiếng vang nhỏ vang lên, Đế Quân ngạc nhiên.
Mọi người mở mắt ra, nhìn thấy giữa họ với Đế Quân xuất hiện một cái màn chắn cực lớn do Bát Quái trận đồ tạo ra.
Đao và tà lực chém vào màn chắn như gặp phải rãnh trời, không tiến lên thêm được.
"Cái này..." Mọi người ngẩn người ra nhìn nhau, đến lúc này còn có ai cứu được bọn họ nữa?
Đế Quân cau mặt tăng thêm lực công kích, nhưng cái màn chắn kia không ngờ lại hết sức chắc chắn, hắn lại chỉ mới hàng lâm chưa dùng được hết toàn lực, nên nhất thời không phá vỡ được nó.
Hắn thu đao về, sầm mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579920/quyen-8-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.