Dịch: Tiểu Băng
Một vết rạn dài như con rắn bò lên trên đó.
Rồi thêm một vết nữa, một vết nữa…
Dày đặc chằng chịt, đan xen vào nhau.
Sau đó, một tiếng nổ nhỏ.
Vật đó như thủy tinh, vỡ tan.
Đó là tâm của Tô Trường An. Đạo tâm.
Tuyệt vọng và phẫn nộ, căm thù và cừu hận hiện lên trên mặt hắn.
Hắn đứng đó, cúi đầu im lặng.
Sau khi hấp thu anh linh Ngọc Hành, biển mây dừng quay cuồng.
Sau mấy hơi thở, nó bắt đầu thu liễm dần hướng vào trong.
Mấy người Hồng Loan bước lên, hỏi hắn: "Phu quân... Người không sao chứ?"
Tô Trường An cúi đầu không trả lời, khí tức của y trở nên rất cổ quái, rất khó tả, chỉ biết nếu đứng cạnh hắn, sẽ thấy lạnh cả người.
"Mang hắn đi thôi!" Mục Quy Vân mắt đỏ hồng nói với mấy người Hồng Loan. Tư Mã Trường Tuyết đã chết rồi, đó là vợ của y, không phải y không đau, nhưng y hiểu, muốn báo thù thì nhất tâm y không phải không như Tô Trường An bi thống. Nhưng y càng hiểu, nghĩ muốn báo thù liền nhất định phải sống sót, y không thể để cho Tư Mã Trường Tuyết chết đi như vậy.
Y sẽ bắt người đó phải trả giá, bất kể đó là ai.
Y nén đau thương, nói với các Tinh Vẫn còn lại: "Rời khỏi đây trước, chuyện gì bàn sau."
Mọi người đang định rời đi, thì biển mây trên cao tụ lại, một âm thanh vang lên.
Âm thanh ấy rất khó miêu tả bằng lời, nó mang theo một vận luật kì dị, như phật âm.
Một làn linh lực mờ ảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579917/quyen-8-chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.