Dịch: alreii
Vào lúc này trong đầu Hạ Hầu Hạo Ngọc lướt qua rất nhiều ý nghĩ.
Y chết rồi, đây không phải lần đầu tiên y trải qua chuyện thế này, tất nhiên cũng không phải là lần cuối cùng.
Vào cái đêm ở thành Trường An nọ, đại nạn của y đã buông xuống, thân xác tán loạn, anh linh lại cố chấp ở lại, trốn ở trong cơ thể đứa con trai mà y thích và hài lòng nhất.
Y thật sự rất thích đứa con trai thứ bảy này của mình.
Thích từ tận đáy lòng.
Nhưng đáng tiếc từ giây phút nó ra đời thì đã định trước chỉ có thể trở thành con cờ của y, làm một cái xác để phục vụ cho y phục sinh.
Y vẫn nhớ loáng thoáng lúc Hạ Hầu Lân hôn mê, y từng bước từng bước, từng chút từng chút thôn tính hồn phách của nó. Mà từ tận trong linh hồn Hạ Hầu Lân phát ra tiếng gào thét và kêu rên thì y vẫn còn nhớ rất rõ ràng, thậm chí vào lúc cái chết đến gần y còn nghe được cái tên Hạ Hầu Lân gọi y.
Suy nghĩ trong đầu Hạ Hầu Hạo Ngọc chỉ có một y là Đế Vương thì tất cả mọi sự vật trong thiên hạ này đều là vật thuộc về một mình y, từ ngọn cây cọng cỏ đến tính mạng của chúng sinh, lúc y vui thì có thể tùy thời ban cho, lúc y giận thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào.
Suy nghĩ này trước sau vẫn như một, vì vậy lúc y làm bất cứ chuyện gì, bất kể là tốt hay xấu, trước nay y chưa từng che giấu.
Làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579856/quyen-7-chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.