Dịch: phuongkta1
*: một mình chiến đấu anh dũng
Chờ Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết ôm bình đồng chứa anh linh Mục Lương Sơn rời đi, mọi người ở trong khiếp sợ mà im lặng, thật lâu không nói.
Vẻ khiếp sợ này là do khó hiểu vì sao Tư Mã Hủ trả lại anh linh, cũng đến từ thương xót trong lòng đối với Mục Quy Vân.
Rốt cuộc sau một lúc thật lâu, Đằng xà chậm rãi đi tới bên người Quách Tước.
"Tiểu tử, ta hỏi ngươi." Gã nhìn Quách Tước hỏi, thanh tuyến vang dội.
"Tiền bối mời nói." Quách Tước gật đầu nói ra, thái độ cung kính.
"Vì sao Tư Mã Hủ trả lại anh linh Mục Lương Sơn? Chẳng lẽ người ác như lão còn có một ngày tỉnh ngộ?" Đằng xà nói, từ đầu đến cuối gã luôn cảm thấy tất cả hành động của Tư Mã Hủ rất kỳ lạ, mà càng kỳ lạ hơn là Quách Tước mơ hồ có ý bao che lão. Gã nghĩ thế nào cũng không thể hiểu rõ chuyện này.
"Lão vì ngày hôm nay đã âm mưu mấy nghìn năm, truyền nhân của lão, thậm chí Thiên Lam viện mà lão một tay kiến tạo cũng chỉ là một quân cờ trong lòng lão, tiền bối cho rằng lão thực sự có thể hoàn toàn tỉnh ngộ?" Quách Tước cười cười, hỏi ngược lại.
"Vậy hành động hôm nay của lão là gì?" Đằng xà càng khó hiểu.
"Tiền bối nghĩ mãi mà không hiểu được, ta sao có thể hiểu được." Quách Tước lắc đầu.
"Hừ." Đằng xà nghe vậy bất mãn hừ lạnh một tiếng, "người Thiên Lam viện luôn ưa thích nói những ngôn từ không thể hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579847/quyen-7-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.