Chương trước
Chương sau
Dịch: phuongkta1
*: một mình chiến đấu anh dũng
Chờ Mục Quy Vân cùng Tư Mã Trường Tuyết ôm bình đồng chứa anh linh Mục Lương Sơn rời đi, mọi người ở trong khiếp sợ mà im lặng, thật lâu không nói.
Vẻ khiếp sợ này là do khó hiểu vì sao Tư Mã Hủ trả lại anh linh, cũng đến từ thương xót trong lòng đối với Mục Quy Vân.
Rốt cuộc sau một lúc thật lâu, Đằng xà chậm rãi đi tới bên người Quách Tước.
"Tiểu tử, ta hỏi ngươi." Gã nhìn Quách Tước hỏi, thanh tuyến vang dội.
"Tiền bối mời nói." Quách Tước gật đầu nói ra, thái độ cung kính.
"Vì sao Tư Mã Hủ trả lại anh linh Mục Lương Sơn? Chẳng lẽ người ác như lão còn có một ngày tỉnh ngộ?" Đằng xà nói, từ đầu đến cuối gã luôn cảm thấy tất cả hành động của Tư Mã Hủ rất kỳ lạ, mà càng kỳ lạ hơn là Quách Tước mơ hồ có ý bao che lão. Gã nghĩ thế nào cũng không thể hiểu rõ chuyện này.
"Lão vì ngày hôm nay đã âm mưu mấy nghìn năm, truyền nhân của lão, thậm chí Thiên Lam viện mà lão một tay kiến tạo cũng chỉ là một quân cờ trong lòng lão, tiền bối cho rằng lão thực sự có thể hoàn toàn tỉnh ngộ?" Quách Tước cười cười, hỏi ngược lại.
"Vậy hành động hôm nay của lão là gì?" Đằng xà càng khó hiểu.
"Tiền bối nghĩ mãi mà không hiểu được, ta sao có thể hiểu được." Quách Tước lắc đầu.
"Hừ." Đằng xà nghe vậy bất mãn hừ lạnh một tiếng, "người Thiên Lam viện luôn ưa thích nói những ngôn từ không thể hiểu thấu, chỉ có tiểu tử Trường An là thú vị!"
"Đã như thế, hôm nay lão một mình tới đây, cao thủ của chúng ta đều ở chỗ này, là cơ hội tốt để bắt giữ lão, chỉ cần Tư Mã Hủ đền tội, sau này chống lại Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sao ngươi lại ngăn cản việc này?" Đằng xà lại hỏi.
"Không đúng thời cơ." Quách Tước lại lắc đầu.
Tròng mắt Đằng xà mở ra rất tròn, không tin được lớn tiếng nói: "lúc này vẫn chưa đúng thời cơ? Tư Mã Hủ lẻ loi một mình, bao giờ ngươi mới tìm được cơ hội như vậy?"
Mọi người ở đây vào lúc này bị cuộc nói chuyện của hai người hấp dẫn, đồng loạt ghé mắt nhìn về phía hai người.
"Thời cơ theo như lời của ta cũng không phải là chuyện này." Giọng điệu của Quách Tước vẫn bình thản như trước.
"Vậy nó chỉ chuyện gì?"
Quách Tước chợt quay đầu liếc nhìn mọi người xung quanh, sau một lúc trầm mặc thật lâu, rốt cuộc chậm rãi nói ra: "Trường An, hắn cũng chưa chuẩn bị tốt."
Đằng xà nghe vậy sững sờ, nhưng giống như đã hiểu được điều gì, ánh mắt của gã đảo qua trên thân từng người. Cuối cùng thở dài một tiếng: "nhưng có chút chuyện nếu quyết tâm dứt khoát, đương nhiên có thể làm được..."
"Một lần nữa cho hắn chút thời gian đi." Quách Tước khẽ nói, sau đó đi lên trước đứng sóng vai với Đằng xà.
"Ta tin tưởng, hắn chắc chắn có thể suy nghĩ cẩn thận đấy."
...
Tô Trường An kề sánh bước với Tư Mã Hủ trên đường phố quận Gia Hán.
Quận Gia Hán từng phồn hoa hôm nay đã sớm suy tàn, bởi vì buôn bán không tốt, tiểu thương hai bên đường phố đã ngừng kinh doanh từ sớm, thêm với quân đội cấm đi lại ban đêm, trên đường phố quận Gia Hán giờ phút này chỉ ngẫu nhiên có một hai cái bóng người, nhưng thần thái của đa số người đều vội vàng trước khi khởi hành, chỉ lo cúi đầu chạy đi.
Xa xa chính là cửa thành quận Gia Hán, chỗ đó đề phòng nghiêm ngặt, binh lính chịu trách nhiệm tuần tra lui tới vẫn chưa phát hiện được.
"Nói đi, chuyện ngươi muốn nói với ta là gì?" Tô Trường An vào lúc đó chợt dừng bước, thần sắc ngưng trọng quay đầu nhìn Tư Mã Hủ.
"Ngươi đã có quyết định rồi sao?" Tư Mã Hủ vừa quay đầu thản nhiên hỏi.
Thân thể Tô Trường An chấn động, nói: "quyết định rồi."
"Nói như vậy, cuối cùng giữa ta và ngươi vẫn phải có một trận chiến." Tư Mã Hủ nói, trong giọng nói có chút ít tiếc nuối.
"Thương sinh làm trọng, là ý chí của tiên hiền Thiên Lam chúng ta, Trường An thân là Thủ Vọng giả muôn dân trăm họ đời thứ chín Thiên Lam viện, không dám quên." Lời nói của Tô Trường An vào lúc đó chợt trở nên lạnh lẽo.
Tư Mã Hủ sao có thể không nghe ra ý giễu cợt trông lời nói của hắn, nhưng thủ đoạn như vậy đối với lão mà nói đại khái cũng cực kỳ ngây thơ.
Lão mỉm cười, giống như có hoài niệm nói: "Thủ Vọng Giả muôn dân trăm họ? Nhưng thế giới này chỉ là một cái lồng giam, coi giữ, chẳng qua chỉ là một trò đùa. Coi giữ thực sự, là phá vỡ lồng giam, cho chúng sinh được tự do."
"Nói như vậy, Tư Mã tiên sinh làm tất cả mọi chuyện đều là vì đại nghĩa muôn dân trăm họ rồi?" Tô Trường An trả lời lại một cách mỉa mai.
Tư Mã Hủ nghe vậy lại cười cười, "bây giờ ngươi không hiểu việc này, nhưng cuối cùng có một ngày ngươi sẽ hiểu."
Tô Trường An không còn hứng thú cùng lão nghiền ngẫm từng chữ một, sắc mặt hắn phát lạnh, gọn gàng dứt khoát hỏi: "nói đi, rốt cuộc vì sao ngươi lại tới nơi này? Là muốn đổi ước hẹn mười ngày tới sớm hơn sao?"
Tư Mã Hủ lắc đầu, "mười ngày thì mười ngày đi, ta cũng đã chờ mấy nghìn năm, huống chi mười ngày. Nhưng nếu nói vì sao ta tới đây, lúc trước ta đã nói qua, chỉ muốn tham gia một chút hôn lễ của con gái mình."
Tô Trường An sao có thể tin lời nói như vậy, ít nhất ở trong lòng hắn Tư Mã Hủ đã sớm là một kẻ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn tội ác tày trời. Trên điểm này hắn chưa từng hoài nghi.
"Được." Tô Trường An khẽ gật đầu, cũng không muốn cùng lão tranh luận, rồi lại hỏi: "vậy ngươi muốn nói với ta điều gì?"
Trên mặt Tư Mã Hủ vẫn tràn ngập nụ cười như cũ, lão nói ra: "ta muốn khuyên ngươi một câu."
"Khuyên ta?" Tô Trường An sững sờ, hiển nhiên có chút khó hiểu.
"Thực ra ngươi vẫn chưa quyết định đánh một trận với ta. Ngươi cũng chưa từng suy nghĩ cẩn thận." Ánh mắt Tư Mã Hủ chợt híp lại, ở bên trong bỗng nhiên hiện lên từng đường lạnh lẽo giống như phơi bày chân tướng.
"Ta có suy nghĩ cẩn thận hay không, cũng không phải do ngươi nói." Tô Trường An lạnh giọng đáp lại, phản ứng kịch liệt một cách khó hiểu với lời nói của Tư Mã Hủ.
"Nếu như ngươi suy nghĩ kỹ vừa rồi nên dẫn bọn hắn bắt giữ ta lại, cơ hội như vậy, thực ra cũng không có nhiều." Tư Mã Hủ lại cực kỳ bình tĩnh nói.
"..." Tô Trường An sững sờ, đang muốn phản bác nhưng lại không có lời nào để nói, hiển nhiên Tư Mã Hủ nói rất đúng, thực ra hắn cũng chưa suy nghĩ cẩn thận.
"Trên đời này chưa từng có chiến tranh mà không đổ máu, ngươi quá để ý đến tính mạng của người ngoài, ngươi như vậy, không phải là đối thủ của ta." Tư Mã Hủ vào lúc đó chậm rãi nói ra, thần sắc hòa nhã dẫn dắt từng bước.
"Ngươi nói phá vỡ lồng giam để được tự do." Nhưng con mắt Tô Trường An vào lúc đó chợt hiện một đường ánh sao, hắn lại nhìn Tư Mã Hủ một lần nữa, thanh tuyến chợt thêm vài phần dứt khoát. "Ta thực sự không muốn hiểu, cũng thực sự không muốn nhiều người nữa chết đi, nhưng đúng như ngươi nói, sao có thể nói dối không phải là một cái lồng giam? Bọn họ có quyền biết rõ chân tướng, cũng có quyền sống ở một cái thế giới chân thực!"
"Ta sẽ mang theo bọn họ đi truy tìm tất cả chuyện này, không cần người bên ngoài nhúng tay." Hắn nói như vậy, hào quang trong con ngươi càng sáng ngời, thanh tuyến cũng càng dứt khoát.
Phản ứng như vậy cũng không khiến cho Tư Mã Hủ sinh ra một chút bất mãn.
Vẻ rét lạnh trên mặt lão vào lúc này bỗng nhiên tản đi, vậy mà mơ hồ để lộ ra một nụ cười.
Lão không lộ biểu cảm khẽ gật đầu, thân thể dần dần nhạt đi, dường như sẽ phải tiêu tán.
"Mười ngày ước hẹn, còn lại bảy ngày."
"Bảy ngày sau, ai đúng ai sai, một trận chiến liền biết được."
"Nhớ kỹ mang theo thiên quân vạn mã của ngươi."
Thanh tuyến của lão theo thân thể mờ đi cũng dần dần trở nên nhỏ bé không thể nghe.
"Mặc dù cuối cùng vẫn không thể tránh được một mình chiến đấu anh dũng."
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.