Dịch giả: phuongkta1 Biên: Đình Phong Sáng sớm thứ hai, Tô Trường An cùng đám người Cỗ Tiễn Quân đi tới quân doanh. Lần thi đấu thứ tư giữa quân Tây Lương cùng đệ tử bảy nhà sắp bắt đầu. Đã trải qua bốn tháng ma luyện cường độ cao, đệ tử bảy tộc đã trải qua biến hóa thay da đổi thịt. Bởi vì lĩnh ngộ đạo uẩn Thiên Lam, tu vi của bọn chúng có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, hôm nay phần lớn đều đã đạt tới Thái Nhất cảnh, thậm chí một ít người lớn tuổi đạt đến tu vi Hồn Thủ cảnh nhiều năm, dưới sự trợ giúp của Tô Trường An đột phá Vấn Đạo, cường giả Vấn Đạo cảnh toàn bộ bảy tộc Giang Đông khôi phục trình độ như trước khi đại chiến, tổng cộng gần hơn năm mươi người, mà cái số này vẫn không ngừng tăng lên theo thời gian, đương nhiên, lại cực kỳ chậm chạp. Còn quân Tây Lương quân cũng có được lợi ích không nhỏ, dưới sự trợ giúp của Tô Trường An, hầu như toàn bộ thành viên đều đã đạt tới Phồn Thần cảnh. Đương nhiên đây cũng chỉ là biến hóa trên tu vi, đối với đệ tử bảy tộc mà nói rốt cuộc biến hóa lớn nhất có lẽ là năng lực tác chiến tổng thể của bọn chúng, tuy rằng so sánh với quân Tây Lương vẫn kém rất nhiều, nhưng cũng có thể coi là một đội quân hợp cách. Lúc này hai quân lại bày xong trận thế một lần nữa. So sánh với vẻ luống cuống tay chân lúc trước, đệ tử bảy tộc đã trở nên tự động điều hành. Tô Trường An cùng Cổ Tiễn Quân đứng trên đài cao, nhìn hai quân ý chí chiến đấu sục sôi, trong nội tâm không khỏi có chút vui mừng, ít nhất nỗ lực những ngày qua cũng không uổng phí. "Khai chiến!" Theo một tiếng ra lệnh của Tô Trường An, tiếng trống của hai bên chợt nổi lên, hai đội quân vào lúc đó liền phát động thế công mãnh liệt về phía đối phương. Một trận chiến này trái lại không hề giống như ba tháng trước tình cảnh thiên về một bên như vậy, hai đội ngũ này lúc tiến lúc lui, trong lúc nhất thời thậm chí một phương bảy nhà ỷ vào ưu thế số lượng người cùng tu vi áp chế quân Tây Lương. Thế nhưng quân Tây Lương không hổ là quân đội trải qua trăm trận chiến, dưới tình huống bị áp chết, trận hình không loạn, vừa đánh vừa lui. Mà trái lại đệ tử bảy tộc trông thấy hy vọng thắng lợi, cho rằng cuối cùng có thể thoát khỏi nỗi khổ giặt quần áo hiển nhiên là khí thế đại thịnh, thừa thắng xông lên, trận hình trong quá trình đuổi theo hiển nhiên là rối loạn, quân phía trước cùng quân phía sau tách ra quá xa, cũng không tự biết. Thống lĩnh quân Tây Lương chuẩn xác nắm chặt thời cơ chiến đấu, quân phía trước bọn họ mãnh mẽ ngăn đón quân phía sau của bảy tộc ở bên ngoài, đối với quân phía trước của bảy tộc tạo thành xu thế vây kín, lấy nhiều đánh ít, đều bắt được quân phía trước. Quân bảy tộc phía sau thấy tình huống như vậy, khí thế rớt xuống rất nhiều, mặc dù vẫn còn cố hết sức phản kháng, nhưng cuối cùng lại khó có thể thay đổi thế thất bại. Trận chiến này cuối cùng vẫn là quân Tây Lương dùng thắng hiểm chấm dứt. "Thế nào?" Sau khi xác nhận trận chiến này chấm dứt, Tô Trường An quay đầu nhìn về phía Cổ Tiễn Quân ở bên cạnh. Lông mày Cổ Tiễn Quân chau lên, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, có chút lo lắng nói: "tiếp tục như vậy, tiếp theo, chỉ sợ quân Tây Lương cũng không phải là đối thủ của đại quân bảy tộc này." Nàng cực kỳ hiểu rõ ý đồ của Tô Trường An. Tô Trường An suy nghĩ đơn giản chính là dùng quân Tây Lương mài giũa đệ tử bảy tộc, khiến nhánh quân đội này có thể lớn lên ở trong thời gian ngắn nhất. Nhưng quân Tây Lương mặc dù là quân đội bách chiến, nhưng vấn đề là, binh lính quân Tây Lương đa số lớn lên bần hàn, căn cơ yếu nhược hơn đệ tử bảy tộc rất nhiều, coi như kinh nghiệm đối chiến cực kỳ phong phú, những vẫn còn tu vi chênh lệch. Đệ tử bảy tộc đạt được đạo uẩn Thiên Lam của Tô Trường An, tiến bộ thần tốc, mà quân Tây Lương lại bởi vì các loại nguyên nhân bẩm sinh, phương diện tu vi tiến bộ cực kỳ chậm chạp, tiếp tục như vậy, chỉ biết chênh lệch giữa hai bên càng lúc càng lớn. Đến lúc đó một khi quân Tây Lương quân không phải là đối thủ của đệ tử bảy tộc, đệ tử bảy tộc đã mất đi áp lực bên ngoài nhất định cũng sẽ lười biếng lại. Mà những thứ này chắc chắn sẽ khiến cho ý muốn đẩy nhanh tốc độ phát triển quân đội của Tô Trường An trở nên chậm dần. Dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cổ Tiễn Quân lúc này, Tô Trường An cười cười, đối với lần này không tỏ rõ ý kiến. "Tốt rồi, trận chiến này quân Tây Lương thắng, theo như lệ cũ, buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều tiếp tục tu luyện!" Hắn đi đến trước đài cao, cao giọng nói về phía dưới đài. Mọi người nghe vậy vào lúc đó hoặc vui vẻ ra mặt hoặc ủ rũ tản đi. Cổ Tiễn Quân đi tới bên người Tô Trường An, nàng thấy Tô Trường An dường như không chút nào để trong lòng đối với lo lắng của nàng, nàng đại khái cũng có thể đoán được có lẽ Tô Trường An đã dự liệu đến tình huống hiện tại, trong lòng cũng có suy nghĩ của mình. Nhưng nàng nghĩ mãi mà không rõ, phương pháp kia rốt cuộc là như thế nào. Bởi vậy, nàng nhìn về phía Tô Trường An, hy vọng từ trên mặt hắn tìm được một chút dấu vết để lại. Nhưng, nam tử trước mặt này từ lâu không còn là thiếu niên ngây thơ chuyện gì cũng hiện lên trên mặt như năm đó. Nàng hiển nhiên không thể nhìn ra chút gì, thực sự không muốn hỏi nhiều. Trên điểm này, nàng rất thông minh, bởi vì có một số việc rốt cuộc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hỏi Tô Trường An chưa chắc sẽ nói, biết được, nàng cũng sẽ không thấy vui vẻ. Cùng hắn như vậy, chẳng bằng yên tĩnh đứng bên cạnh hắn. Hắn muốn phổ độ chúng sinh, nàng sẽ theo hắn xông pha khói lửa. Hắn muốn tàn sát thiên hạ, nàng liền đẫm máu mà đi theo hắn. Đơn giản như vậy mà thôi. Ăn cơm tối xong, Tô Trường An một mình đi tới chỗ đại doanh đệ tử bảy tộc. Sau mỗi một lần thi đấu, Tô Trường An đều đến. Lời nói cũng không nhiều, nhưng mỗi lần đều chỉ ra chỗ hiểm của bảy tộc lúc giao đấu. Lúc này đây hiển nhiên cũng không ngoại lệ, bởi vậy lúc thấy Tô Trường An đến, đệ tử bảy tộc liền cực kỳ tự giác xông tới. Đối với Tô Trường An, bên trong bảy tộc ngoại trừ Sở gia, tình cảm của đại đa số người đối với hắn đều cực kỳ phức tạp. Tô Trường An lần lượt bức tử mấy vị tộc nhân bên trong các tộc, lại lấy thủ đoạn cực kỳ cứng rắn bức bách sáu tộc khuất phục, thậm chí còn thông qua việc trưng binh, nghiền ép tài nguyên sáu tộc. Nhưng đồng thời, lúc ở trong quân doanh bọn chúng lại không thể không thừa nhận, lúc Tô Trường An hướng dẫn bọn chúng phương diện tu hành có thể nói là không rào trước đón sau, hễ là nghi vấn, đều giải đáp từng cái, cũng không có ý giấu giếm chút nào. Có lẽ cả bản thân Tô Trường An cũng không có có ý thức tới, thi hành ân uy xen kẽ, đã gần đến đạo làm vua. Mọi người đối với hắn có thể nói là vừa sợ vừa kính. Không biết từ lúc nào, Tô Trường An đã chiếm được địa vị cực kỳ quan trọng trong lòng bọn họ. Tô Trường An trầm mặt nhìn mọi người, những đệ tử bảy tộc không rõ lý do hoảng hốt cúi thấp đầu, cảm xúc mạnh mẽ lúc đầu đã qua, liên tục mấy lần thất bại, đối với những người tuổi trẻ này mà nói đúng là một sự đả kích rất lớn. Tô Trường An đối với chuyện này cũng không nói ra, hắn hé miệng, nói: "thực ra, các ngươi đã thắng." Lời kia vừa thốt ra, khiến mọi người đều sững sờ, bọn chúng ngẩng đầu lên, không rõ nguyên do nhìn về phía Tô Trường An. "Quân Tây Lương đã tòng quân nhiều năm, kinh nghiệm đối chiến cực kỳ phong phú, các ngươi có thể ở trong thời gian ngắn bức bách bọn họ đến tình trạng như vậy, có thể nói đã vượt qua khỏi dự liệu của ta." Mọi người nghe vậy lại sững sờ. Niên kỷ của Tô Trường An nhìn qua mặc dù giống bọn họ, nhưng bởi vì thủ đoạn làm việc cay độc khiến mọi người thường thường sẽ bỏ qua tuổi của hắn, trái lại cảm thấy hắn lại càng giống như một vị trưởng lão nghiêm khắc. Mà nếu như không nhớ lầm, đây hẳn là lần đầu tiên, Tô Trường An chủ động khích lệ bọn họ. Vô luận đáy lòng xen lẫn yêu mến hay thù hận đối với Tô Trường An, nhưng không thể phủ nhận sau khi nghe được Tô Trường An khích lệ, trên mặt những đệ tử bảy tộc cũng lộ ra vẻ hưng phấn. "Thất bại, cũng không đáng sợ." Tô Trường An tiếp tục nói, "ta từ Trường An đến Tây Lương, từ Tây Lương đến Bắc Địa, từ Bắc Địa đến Giang Đông. Chuẩn xác mà nói, ta cũng chưa từng giành chiến thắng. Mỗi một lần, ta đều lánh nạn như chó nhà có tang." "Nhưng bọn ngươi may mắn hơn ta nhiều, bọn ngươi thất bại, sẽ chỉ là thất bại, mà nếu ta thất bại, lại cần những người quan tâm ta trả giá bằng máu tươi và tính mạng." "Nhưng những lúc như vậy ta cũng không nghĩ đến chuyện vứt bỏ, ta muốn trở nên mạnh mẽ, mà bọn ngươi cũng cần phải trở nên mạnh mẽ." "Bởi vì chỉ có trở nên mạnh mẽ, bọn ngươi mới có được vốn liếng chống lại kẻ địch muốn tổn thương các ngươi cùng những người các ngươi quan tâm." Nói đến đây, Tô Trường An dừng một chút, lại bổ sung: "đương nhiên, những người này, cũng gồm cả ta." Lúc đó, ánh lửa chiếu đến gò má u ám của hắn, hắn nhìn qua giống như một ác quỷ mới từ trong địa ngục leo ra. Hai con ngươi rợp lửa, màu đỏ tươi như máu. ---o0o---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]