Dịch giả: Tiểu Băng
Khai Dương mở mắt.
Trong mắt toàn là mê man.
Y nhìn thấy một gương mặt mơ hồ đang nhìn mình cười, thân thể hóa thành những điểm sáng, tan đi.
"Thính Vũ...” Y kêu lên, giọng nói đã không còn sự vô tình đạm bạc.
"Sư thúc... Người cuối cùng cũng tỉnh...” Mạc Thính Vũ nói, hắn chỉ còn lại nửa thân trên mà thôi, phần còn lại đều đã hóa thành điểm sáng.
Nhưng hắn vẫn cười, nụ cười rất rõ, rất tươi.
Như nước xuân tháng hai, như ánh mặt trời rực rỡ tháng ba.
Hắn sắp chết rồi.
Chết đi thật sự.
Khi ngay cả hồn phách cũng không còn, thì cũng đồng nghĩa không còn lưu lại cái gì trên đời này nữa.
Khai Dương giật mình, chuyện mấy ngày nay hiện về trong đầu y, y nhớ lại tất cả, cũng hiểu tấm thảm kịch trước mắt chính là do mình gây ra.
"Khai Dương sư thúc, Thính Vũ sẽ chết...”
"Tên đồ đệ đần kia của đồ nhi sau này xin làm phiền thúc...” Mạc Thính Vũ nói, ánh mắt nhìn Khai Dương rất vui vẻ.
Mạc Thính Vũ vốn là như vậy.
Hắn có thể tha thứ cho bất kì ai, dù họ gây sai lầm bắt hắn phải gánh vác, nhưng hắn vẫn sẽ tha thứ cho họ.
Hoặc là nói, người của Dao Quang nhất mạch đều là như thế.
Ví dụ như vị sư huynh kia của Khai Dương, để giúp Khai Dương báo thù, để ngăn Khai Dương không bị lạc lối, còn ngấm ngầm tính kế lên cả đệ tử của mình.
"Không! Ngươi không thể chết!"
Khai Dương bật thốt.
Mấy năm nay, các sư huynh Thiên Lam vì trách nhiệm của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579715/quyen-6-chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.