Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân về tới khách sạn.
Họ ở lại Kiếm Hàn thành bảy ngày.
Như thế hoàn toàn khác với dự định ban đầu là chạy nhanh tới Giang Đông của Tô Trường An, nhưng vì thương thế của Ngạn Linh có biến chuyển, nên dưới yêu cầu của Cổ Phương Thiên, mọi người không thể không dừng lại ở chỗ này.
Ngạn Linh chính là thê tử bỗng nhiên xuất hiện của Cổ Phương Thiên, là mẫu thân của Cổ Tiễn Quân.
Cơ thể bà được Nhược Mộc Sinh Cơ giúp đỡ, đã khá hơn nhiều, mấy ngày liền đều cùng Cổ Phương Thiên chàng chàng thiếp thiếp, tình cảm triền miên, khiến Cổ Tiễn Quân cũng dẹp hẳn nghi ngờ, tuy vẫn chưa gọi bà một tiếng mẫu thân, nhưng thái độ đã tốt hơn nhiều.
Tuy vậy sau khi mọi người rời khỏi U Vân lĩnh, vào Ngọc Môn quan, Ngạn Linh lại xỉu.
Điều này làm Cổ Phương Thiên sợ hãi, vội túm lấy Tô Trường An.
Tô Trường An cũng rất kinh ngạc, bởi vì lần đầu khi gặp Ngạn Linh, hắn đã kiểm tra, thấy cơ thể bà sinh cơ mỏng manh, hắn cũng đã theo bệnh hốt thuốc, bổ sung sinh cơ cho bà, giúp bà tỉnh lại. Mấy ngày nay tuy người vẫn còn yếu, nhưng theo lý đã không còn gì đáng ngại, sao bây giờ lại ngất?
Hắn cực kì nghiêm túc kiểm tra cơ thể Ngạn Linh lần nữa.
Hắn phát hiện ra một chuyện cực kì không bình thường.
Sinh cơ được chuyển vào người bà đã hoàn toàn tiêu tán, không còn.
Thân thể bà như cái thùng lủng đáy, sinh cơ chuyển vào đều bị chảy thoát đi, dù có truyền vào nhiều bao nhiêu cũng không giữ lại được.
Tô Trường An lại vận linh lực, chuyển sinh cơ vào cho Ngạn Linh. Ngạn Linh tỉnh lại, nhưng đây không phải là trị tận gốc.
Nên Tô Trường An không thể không mỗi ngày phải chuyển sinh cơ vào cho bà, để kéo dài tính mạng.
Tốc độ tán sinh cơ của Ngạn Linh càng lúc càng nhanh, mức độ truyền vào dần trở nên không bằng tốc độ tiêu tán, nếu vẫn tiếp tục như vậy, Ngạn Linh chắc chắn sẽ chết.
Cổ Phương Thiên vì vậy mới yêu cầu ở lại Kiếm Hàn thành, để tìm y sư trị bệnh cho Ngạn Linh.
Ngạn Linh là mẫu thân của Cổ Tiễn Quân, nên mặc dù yêu cầu này làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Tô Trường An, hắn cũng không phản đối, đồng ý ở lại, đi tìm y sư tới xem bệnh.
Đã tìm tới nhiều y sư danh tiếng, mở nhiều đơn thuốc nhưng Ngạn Linh không hề thấy tốt hơn.
Mãi tới hai hôm trước, sau khi dùng toa thuốc của một y sư nọ, thân thể Ngạn Linh đã trở nên khá hơn, hôm nay mới có chuyện Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân tới hiệu thuốc để mua những dược liệu này.
"Hả? Tiễn Quân, sao vậy?" Tô Trường An đang định đi vào cửa khách sạn, thì Cổ Tiễn Quân chợt đứng sững lại.
"Trường An, nói cho muội biết, đám người chết mấy ngày qua của Kiếm Hàn thành đều là do huynh gây nên phải không?" Cổ Tiễn Quân hỏi.
"Hở?" Tô Trường An ngớ ra, sau nửa ngày mới hiểu ý câu hỏi của Cổ Tiễn Quân.
Mấy ngày họ ở lại Kiếm Hàn thành, trong thành không hề yên ổn.
Chừng từ bốn ngày trước, bắt đầu có những án mạng ly kì. Những người chết đó tử trạng vô cùng thê thảm, có chút tương tự với mấy kẻ mới bị Tô Trường An giết.
Tuy những kẻ chết đi đều là bọn tội ác tày trời, nhưng cái chết kiểu ấy vẫn làm lòng người trong thành sợ hãi.
Cổ Tiễn Quân biết Tô Trường An có tu một loại tà điển hấp thu máu thịt sinh linh, nhưng cô nghĩ hắn tu cái đó chỉ để đối kháng với bọn Tà thần, với tính tình của hắn, hắn không bao giờ dùng nó với dân thường.
Thế nhưng chuyện hôm nay nhìn thấy đã làm đảo lộn suy nghĩ đó của cô.
Không phải là cô nghi ngờ gì Tô Trường An, dù những người kia có thật là do hắn giết, thì cô cũng vẫn tin hắn làm vậy là có lý do.
Cô chỉ là muốn cùng chia sẻ với hắn những chuyện này mà thôi.
Tô Trường An nhìn ra được suy nghĩ của Cổ Tiễn Quân, hắn cười: "Không phải ta.”
"Thật?"
"Ta gạt muội bao giờ chưa?" Tô Trường An nói, con ngươi đảo một vòng, nói tiếp: "Mấy ngày vừa rồi, hai chúng ta ngoài lúc ngủ thì lúc nào cũng như hình với bóng, ta có thời gian đâu mà đi làm mấy chuyện đó, nếu muội vẫn không yên tâm, vậy tối qua ngủ chung với ta luôn đi."
Hắn vừa nói vừa liếc mắt nhìn Cổ Tiễn Quân.
Cô thầm mắng ‘đồ không đứng đắn’, trong lòng đã tin lời Tô Trường An, chuyển đề tài: "Toa thuốc này thật là có hiệu quả, mấy hôm nay, thân thể của người đã tốt lên rất nhiều.”
Cô vẫn chưa quen gọi một tiếng mẫu thân, mà gọi là ‘người’, nhưng những nghi ngờ trước kia cũng không còn nữa.
"Ừ.” Tô Trường An nhẹ gật đầu, "Trên đời này luôn có những cao nhân, người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên, không thể coi thường.”
Cổ Tiễn Quân gật đầu, im lặng.
"Phương thuốc này chỉ toàn những dược liệu cực kỳ bình thường, không ngờ lại có công hiệu như vậy.” Cổ Tiễn Quân cảm thán, thân là Cổ gia Tiểu Hầu gia, những lúc nhàn hạ, cô cũng từng đọc ít sách thuốc. Toa thuốc này yêu cầu loại dược liệu không ít, nhưng công hiệu không bổ dưỡng thân thể nhiều, không ngờ lại mang tới hiệu quả kì diệu, vượt xa dự liệu của cô, phương thuốc này thật là thần kỳ.
Hai người đi tới phòng Cổ Phương Thiên và Ngạn Linh, đẩy cửa đi vào, thấy Cổ Phương Thiên và Tô Thái đang cãi nhau cái gì đó, Ngạn Linh đang châm trà cho hai người.
Ngạn Linh khá lên, tâm tình Cổ Phương Thiên cũng tốt hơn nhiều, lại bắt đầu có tâm tình đi cãi nhau với Tô Thái. Nói tới nói lui cũng vẫn là vụ đặt tên cho cháu trai cháu gái, Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân nghe mãi, chẳng buồn để ý nữa.
Hai người để gói thuốc lên bàn, đang định hỏi hôm nào thì đi Giang Đông, cửa phòng lại bị đẩy mạnh ra.
Kỷ Đạo đầu đầy mồ hôi chạy vào, miệng nói.
"Chết rồi, đêm hôm qua, cả nhà Đổng đại nhân của thành tây bị người ta giết chết, tử trạng giống hệt những người mấy hôm trước!"
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.