Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Trường An đã rời khỏi Bắc Địa.
Nói một cách chính xác, là trốn khỏi Bắc Địa.
Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn luôn lẩn trốn.
Từ Trường An đến Tây Lương, từ Tây Lương đến Bắc Địa, lại từ Bắc Địa đi Giang Đông.
Ẩn Nguyên đã nói, Tô Trường An hắn chỉ là một con chó hoang không còn nhà để về, bị người ta đánh không ngừng phải chạy.
Điều này không giống với ghi trong sách vở chút nào.
Trong sách nói, kẻ thù của các đại hiệp sẽ luôn phái ra ít đối thủ có thực lực tương đương để giúp đại hiệp ma luyện, sau đó lẳng lặng chờ đợi, các đại hiệp nhờ ma luyện ấy sẽ dần trở nên mạnh mẽ, cuối cùng giết chết người xấu.
Nhưng kẻ địch của Tô Trường An lại không giống như viết ở trong sách.
Khi bọn chúng ra tay, chúng dốc toàn bộ lực lượng, chính là dùng cái nguyên lý sư tử vồ thỏ, cũng dùng toàn lực.
Vì vậy, hắn chỉ còn đường trốn.
Các đại hiệp ở trong sách khi ma luyện đều đại sát tứ phương, tiêu sái không bị trói buộc, nhưng Tô Trường An lại chỉ có thể túm lấy từng kẽ hở, điên cuồng phát triển.
Chuyện này không hề tốt chút nào.
Tô Trường An nghĩ, có lẽ có một ngày, nếu có ai đó lấy chuyện của hắn ra viết thành một quyển sách, có lẽ ngay cả chính bản thân hắn cũng sẽ không thích xem.
Bởi vì các đại hiệp kia ai cũng phong vân một cõi, hoặc tung hoành thiên hạ, hoặc ngăn cơn sóng dữ, ai cũng có mười mấy tuyệt sắc giai nhân tranh nhau làm tam phòng tứ thiếp.
So với họ, Tô Trường An sống quả thực rất uất ức.
Nhưng uất ức cũng phải có cách sống uất ức, chó hoang cũng phải chịu đủ đói rét cơ hàn, mới chiếm được một cái lãnh địa, để đến một ngày cùng đám ác lang không phân cao thấp.
Hắn đúng là trốn đến Giang Đông, nhưng không phải là vì để tìm một nơi an phận, hay để chuẩn bị thời gian cho giai đoạn chạy trốn tiếp theo.
Hắn muốn trở thành người đứng đầu Giang Đông, cùng đám ác lang chém giết, mấy năm liền trốn chạy, cũng đã tới lúc phải nhe răng nanh ra với chúng.
Đoạn đường này đi rất thuận lợi, thuận lợi đến mức làm cho Tô Trường An cảm thấy bất an.
Ẩn Nguyên chết rồi, Hạ Hầu Hạo Ngọc bây giờ có còn là Hạ Hầu Hạo Ngọc nữa hay không hay đã trở thành Chân Thần Thiên Ngô, Tô Trường An không biết.
Nhưng dù có là người nào, thì cũng muốn lợi dụng Cổ Tiễn Quân, kẻ trước thì muốn dùng Cổ Tiễn Quân để sinh con cho y, kẻ sau thì muốn lấy máu của cô để phục sinh Hắc Thần Cư Bỉ.
Cả hai đều là địch nhân, đã mất đi Ẩn Nguyên chắn giữa, hai người kia nhất định sẽ ra tay với họ, nên Tô Trường An mới dẫn mọi người suốt đêm chạy khỏi Trường Môn, trốn tới Giang Đông.
Nhưng không ngờ, đoàn người khi khởi hành lại đông hơn rất nhiều so với kế hoạch ban đầu.
Tô Mạt, Cổ Ninh, Cổ Tương Đình, Kỷ Đạo, Lận Như đều tới chia tay với Tô Trường An, sau đó quyết định cùng đi với hắn tới Giang Đông.
Tô Trường An tuy không đảm bảo, vì đi đường sẽ gặp mạo hiểm, nhưng nghĩ với quan hệ của bọn họ, và phong cách hành sự không từ thủ đoạn xưa nay của Hạ Hầu Hạo Ngọc, nếu để họ ở lại Trường Môn e rằng cũng sẽ không được an toàn, nên cuối cùng đồng ý.
Không ngờ chuyến đi lại vô cùng thuận lợi, làm hắn rất khó hiểu.
Đoàn người rời khỏi Bắc Địa, vào U Vân lĩnh.
Cổ Tương Đình, Cổ Ninh, Tô Mạt, Kỷ Đạo lần đầu tiên ngồi xe ngựa, Lận Như đánh xe.
Cổ Tiễn Quân, Cổ Phương Thiên, Tô Thái ngồi trên cỗ xe ngựa thứ hai, Tô Trường An đánh xe.
Đoàn người Tô Trường An quyết định đi đường vòng, tốn thêm thời gian hành trình, mất gần hai mươi ngày mới đến nơi này.
U Vân lĩnh đương nhiên là nơi tinh quái mọc lan tràn, bất quá đã có Đằng xà Yêu Quân tọa trấn, chẳng có con yêu vật thiếu mắt thiếu não nào dám chạy ra làm phiền.
Nên chuyến đi vô cùng êm ả.
Nhưng không ai dám buông lỏng cảnh giác.
Năm đó lúc bọn họ đi Trường An, chẳng phải gặp chuyện ngay ở U Vân lĩnh này hay sao?
Hôm nay trở lại chốn cũ, cảnh ngộ rất có vài phần tương tự.
Ban đêm.
Mọi người cột ngựa, đốt một đống lửa, ngồi xung quanh.
Ăn xong cơm tối, Cổ Phương Thiên, Tô Thái, Cổ Tương Đình và Đằng xà liền đi đến nơi hẻo lánh uống rượu, Tô Trường An cũng không ngăn cản, chỉ dặn đừng uống quá nhiều mà thôi.
Một đám người trẻ tuổi ngồi trên chốn cũ, nghĩ đến cảnh ngộ mấy năm này, không khỏi có chút cảm khái.
Đống lửa cháy bập bùng, Tô Trường An nhìn Cổ Tiễn Quân, cô im lặng nhìn vào đống lửa.
Tô Trường An không khỏi thất thần, hắn không khỏi nhớ tới ngày đó, lúc hắn mới vừa thức tỉnh, nhìn thấy cảnh kiều diễm của Cổ Tiễn Quân.
Ực ực.
Hắn nuốt nước bọt, tự nhiên cảm thấy lúc đó Đằng xà bảo hắn dở hình như cũng có lý.
Nếu mình tỉnh lại chậm thêm một chút, hay dứt khoát giả bộ vẫn hôn mê, có phải là tốt hơn không.
Hắn còn đang nghĩ lung tung, Cổ Tiễn Quân cảm nhận được hắn nhìn mình, quay qua nhìn hắn.
Cô vốn thông minh, chỉ nhìn nét mặt khác thường của Tô Trường An, đã đoán ra suy nghĩ trong lòng của hắn.
Cô đỏ bừng mặt, trừng mắt với Tô Trường An.
Cái nhìn ấy rõ ràng là trách mắng, nhưng sao lại có vẻ dịu dàng, nũng nịu thế kia, làm Tô Trường An đỏ mặt.
"Hả? Sao mặt Trường An đỏ thế?" Kỷ Đạo nhận ra hai người khác thường, liền hỏi.
"Ách…" Tô Trường An lúng túng, gãi ót, nói đại: "Mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc, nên hơi nóng."
Hắn tu vi hiện tại đã là Vấn Đạo, ba hồn bảy vía sớm đã luyện hóa, dù chưa đến Tinh Vẫn, nhưng cũng không phải phàm trần, làm gì có chuyện thấy nóng, lấy cớ quả thực có chút vụng về.
Khiến Cổ Tiễn Quân nghe mà phì cười.
Nhưng Kỷ Đạo lại không nghi ngờ gì: "A, vậy ngươi phải cẩn thận chú ý thân thể, chúng ta còn dựa vào ngươi dẫn chúng ta đi đến Giang Đông đó!"
Nói tới chỗ này Kỷ Đạo dừng một chút, mắt y sáng lên như nghĩ tới chuyện gì đó quan trọng lắm, y đứng bật dậy, chạy tới chỗ Tô Trường An, cái bụng mỡ rung rinh theo bước chạy.
Y nhìn Tô Trường An, đầy vẻ chờ mong và lấy lòng.
Làm Tô Trường An cảnh giác, bị một kẻ cùng giới tính nhìn kiểu ấy không có cái gì hay cả, nếu đổi lại là Cổ Tiễn Quân thì còn được, nên hắn ngay lập tức lùi lại, giữ khoảng cách nhất định với bạn béo.
Nhưng Kỷ Đạo rõ ràng không đồng ý, thấy Tô Trường An lùi xuống, thì lập tức tiến lên thêm.
"Trường An à.” Y nói.
"Ừ.” Tô Trường An cố nén, trả lời, nhìn Kỷ Đạo như nhìn Hồng Hoang ác thú.
"Nghe nói ngươi là người đứng đầu Giang Đông gì đó đúng không?" Kỷ Đạo hỏi.
"Ừ.” Tô Trường An gật đầu.
"Vậy ngươi xem.” Kỷ Đạo vui mừng nhích tới gần thêm một chút: "Ngươi xem, chúng ta là đồng hương, là đồng môn, bản lĩnh của ta ngươi cũng biết đấy, dũng mãnh thiện chiến, túc trí đa mưu, đến lúc đó đi Giang Đông ngươi giúp huynh đệ một tay nhé.”
Đòi chức quan trắng trợn như này đúng là lần đầu Tô Trường An gặp phải. Nếu là hồi còn ở Tây Lương, nhất định hắn sẽ sai người lôi tên vô lại này ra ngoài thưởng cho một trăm quân côn. Thật ra, Kỷ Đạo là bằng hữu của hắn, Tô Trường An đương nhiên cũng có chút tư tâm, nhưng mà chưa nói tới chuyện hắn ở Giang Đông có được tí thực quyền nào hay không, cho dù là có, với tính cách và tu vi của Kỷ Đạo, Tô Trường An cũng không dám làm, với Lận Như trầm ổn thì còn được.
Hắn quyết định mặc kệ Kỷ Đạo, lướt qua Lận Như.
Nhưng Tô Mạt ngồi ngay đó nhìn không chịu được, đẩy Kỷ Đạo, tức giận nói: "Được rồi, đừng làm loạn nữa, Trường An còn phải làm chuyện đại sự, ngươi chỉ được mỗi cái người là to, lá gan còn bé hơn cả ta nữa. Muốn làm quan to à, cho ngươi ra trận đánh nhau với mọi rợ ngươi có làm được không?"
Kỷ Đạo lúng túng, đứng dậy, cười ha hả: "Ta chỉ tiện miệng nói đại thôi mà, ha ha, nói đại cho vui thôi."
Tô Trường An cũng biết Kỷ Đạo cũng chỉ là nói thôi, không hẳn là thực lòng muốn thế, nên cũng cười cho qua.
Tô Mạt ngồi xuống cạnh Cổ Tiễn Quân, nhìn qua Tô Trường An, tò mò hỏi: "Đúng rồi Trường An, năm đó ở U Vân lĩnh, thật là ngươi đã cứu chúng ta hả?"
Việc này sau đó lúc gặp lại ở Bắc Địa, đã được nghe Cổ Tiễn Quân nhắc tới.
Lúc đó mấy người Tô Mạt đều cảm thấy khó tin. Tô Trường An hôm nay đương nhiên là mạnh đến nỗi bọn họ chỉ có thể nhìn lên, nhưng năm đó hắn chỉ là một bé trai tay trói gà không chặt, làm sao cường hãn tới mức đó được? Tô Trường An đã cứu họ từ tay Thiên Chiếu như thế nào?
Nghi ngờ không chỉ có Tô Mạt, mà ai cũng thấy vậy, nhưng không ai hỏi, bây giờ có Tô Mạt lên tiếng, mọi người đều tò mò nhìn Tô Trường An.
Tô Trường An lập tức lắc đầu: "Ta đâu có khả năng đó, không phải là ta cứu các ngươi.”
"Hả?" Đáp án này nằm ngoài dự liệu của bọn họ, họ vẫn tưởng Tô Trường An sẽ bịa ra một cái cớ gì đó. Nhưng nếu không phải lúc đó là Tô Trường An cứu, chẳng lẽ Thiên Chiếu tự nhiên nổi lương tâm, tha cho họ?
"Là sư mẫu của ta cứu chúng ta.” Tô Trường An quyết định không giấu giếm, nói tiếp.
"Sư mẫu?" Ngoài Cổ Tiễn Quân, mọi người đều sững ra.
Họ không biết Tô Trường An có sư mẫu, đương nhiên càng không thể hay đó là người phương nào.
Tô Trường An thấy vậy, nói thêm: "Chính là Ngô Đồng.”
"Ngô Đồng!?" Tô Mạt bật thét kinh hãi, chợt nhận ra mình thất thố, vội bụm miệng lại: "Chính là Yêu tộc Thánh Nữ Ngô Đồng?"
Tựa hồ cảm thấy câu hỏi của mình vẫn không chính xác, cô bổ sung: "Là Ngô Đồng đã giết chết Dao Quang đại nhân?"
Tô Trường An không hiểu được sao mọi người lại phản ứng lớn như thế, nhưng vẫn đáp: "Ừ, chính là người đó.”
"Vậy có nghĩa Ngô Đồng không có chết, năm đó Thiên Đao Mạc Thính Vũ thật không có giết cô ấy?"
Kỷ Đạo nhịn không được xen vào hỏi.
Triều đình nói ban bố lệnh truy nã, có ghi năm đó Mạc Thính Vũ không có giết chết Ngô Đồng, mà Tô Trường An cũng bị Ngô Đồng làm cho mê hoặc nên mới trở thành gian tế Yêu tộc.
Song vì sách lược của triều đình sai lầm, cộng với sự tích của hắn ở Tây Lương được truyền ra, khiến thân phận của Tô Trường An chuyển thành một người anh hùng bị người vu oan hãm hại.
Cho nên, người ta càng muốn tin rằng kỳ thật Ngô Đồng đã chết, chết ở dưới đao của Mạc Thính Vũ năm đó.
"Không có, sư phụ đã cứu được sư mẫu.”
Tô Trường An chi tiết nói.
"Cái gì? Mạc Thính Vũ cứu Thánh Nữ Yêu tộc?" Mọi người nghe vậy lại thêm một hồi kinh hô.
Có lẽ là bởi vì người đã chết, nên mấy năm nay thanh danh của Mạc Thính Vũ ở Đại Ngụy càng lúc càng lớn, đến mức có người còn nói nếu năm đó Mạc Thính Vũ chưa chết, với tư chất của y, hôm nay làm gì có chuyện Man tộc tàn sát bừa bãi Trung Nguyên!
Con người ở trên đời này chính là như vậy, khi sống chỉ nhớ tới những người đã chết, khi chết rồi lại còn được người ta nhớ tới ghê gớm hơn.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Mạc Thính Vũ là người có tên tuổi, đại khái là bởi vì câu chuyện đầy màu sắc truyền kì năm đó một mình vào Bắc Địa, một đao chém Tinh Vẫn của y, khiến đám thiếu niên Tô Mạt vô cùng sùng bái, không ngờ hôm nay qua miệng Tô Trường An mới biết thì ra sự thật khác hẳn một trời một vực, làm cả đám mặt mũi vô cùng khó coi.
Tô Trường An từ sắc mặt của họ, đã hiểu ra vấn đề.
Bao nhiêu năm nay, hắn không chỉ một lần bị người ta hỏi về Mạc Thính Vũ.
Ai cũng cho rằng Mạc Thính Vũ giết Ngô Đồng mới là đúng đắn.
Bọn họ chỉ nhớ Ngô Đồng giết Dao Quang, mà Dao Quang là ân sư của Mạc Thính Vũ.
Lại không nhớ rằng giữa Mạc Thính Vũ và Ngô Đồng có chút chuyện xưa.
Chuyện xưa đó người ngoài không thể nào hiểu được, cứ quen thói áp đặt suy nghĩ của mình vào, nếu nhân vật ở trong chuyện xưa ấy làm ra việc gì trái với suy nghĩ của họ, họ sẽ lập tức dùng đủ thứ ngôn từ chính nghĩa để mắng mỏ.
Nhưng trên đời này, có mấy ai dám nói sai hay đúng?
Chuyện ở trên đời, người ở trong cuộc biết là được, cần gì phải quan tâm tới ý kiến của người ngoài!
Nghĩ vậy, Tô Trường An lắc đầu, không còn ý định giải thích gì với họ.
Bởi vì dù có giải thích, thì những người này cũng không hẳn là hiểu được, tốn nước bọt.
"Sư phụ lựa chọn không hề sai, ít nhất trong mắt ta là không sai.” Tô Trường An nói, đứng lên: "Trời không còn sớm, chư vị sớm đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi.”
Mọi người biết Tô Trường An không còn hứng nói chuyện, nên không nói gì nữa.
Kỳ thật Mạc Thính Vũ rốt cuộc có giết Ngô Đồng hay không cũng chẳng liên quan gì tới họ, họ hỏi chỉ là vì hiếu kỳ mà thôi.
Một lúc sau, mọi người đều đã trở về trong xe ngựa, đi ngủ.
Tô Trường An đi ra xe ngựa, nhìn nhánh cây xa xa bị gió thổi lay động không ngừng mà xuất thần.
"Sao không ngủ? Không sợ bị nhiễm phong hàn à?"
Sau lưng vọng tới một giọng nói êm ái.
Tô Trường An không cần quay đầu lại, ngửi ngửi mùi hương thoảng tới cũng biết người sau lưng là ai.
"Ta đã từng rất say mê các hiệp khách ở trong sách, họ lúc nào cũng tiêu sái, ân oán rõ ràng.”
Hắn lầm bầm.
"Nhưng trên đời này có được bao nhiêu người có thể thật sự làm được chuyện ân oán rõ ràng?"
"Ta nghĩ có lẽ chỉ có các Thái Thượng vong tình mới có thể làm được.”
Người sau lưng nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, cô bước tới, gần như sát vào lưng Tô Trường An.
"Trường An, huynh lại nghĩ tới chuyện Vũ tiền bối?"
Tô Trường An lắc đầu.
"Một ngày nào đó, thời gian sẽ chứng minh sư phụ lựa chọn không sai.”
Trong lòng hắn thấy buồn, song thật sự không phải là vì việc này, hắn chỉ là đang nghĩ, lựa chọn mà mình đang làm đây là đúng hay sai.
Một bàn cờ lấy muôn dân trăm họ làm con cờ, hắn làm sao nỡ đánh!
Sẽ không thể tránh được sự hi sinh, bị người ta chửi rủa.
Hắn có chút mê mang, cũng có chút do dự.
Cô gái sau lưng lại dấn tới, đưa tay vòng ra phía trước, từ đằng sau ôm chặt lấy thiếu niên.
"Dù có như thế nào, muội cũng sẽ đi theo huynh, chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau, được không?" Cô nói, áp mặt vào lưng hắn, tham lam hít lấy mùi vị từ trên người hắn.
Tô Trường An sững người, gật đầu.
"Ừ.”
Hắn tự nhủ, từ bây giờ, hắn sẽ không làm cho bất kì ai mà hắn quan tâm bị tổn thương nữa.
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.