Dịch giả: Tiểu Băng
Lão giả nhẹ nhàng dạo bước, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Tô Trường An.
Lão dừng bước, híp mắt cẩn thận quan sát thiếu niên.
"Bạch Y, hạt giống ngàn năm trước ngươi gieo nay cuối cùng cũng đã nảy mầm. Thiên đạo này là ngươi muốn phá, nhưng mà trước đại kiếp nạn, phá nó để làm gì?"
Lão thì thào, vẻ đầy hoài niệm.
Bạch Y.
Tần Bạch Y.
Một cái tên đã lâu lắm rồi, lâu tới mức e rằng không còn ai biết tới nữa.
Nhưng, đương nhiên vẫn có người còn nhớ rõ.
Ví dụ như lão giả này.
Lão không bao giờ quên được cái tên đó.
Đó là tên của người lừng danh Thiên Lam viện đời thứ nhất được muôn dân trăm họ kính ngưỡng, Thiên Cơ Tần Bạch Y.
Lão duỗi tay ra, những ngôi sao trên bầu trời như nhận thấy, một làn ánh sáng sáng ngời xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng tanh rách nát, chiếu vào người lão.
Linh lực trong cơ thể ông cuộn lên, miệng buột ra một từ không rõ, linh lực như giao long ào ạt tuôn về phía cơ thể của Tô Trường An.
Thân thể Tô Trường An rung lên, linh quang lóe sáng quanh người, gương mặt dần trở nên phớt hồng.
Khí tức của hắn dần trở nên mạnh mẽ, cả người như cũng bắt đầu sống lại.
Không tới quang cảnh trăm hơi thở, lão giả thu tay về, tinh quang trên trời cũng tắt đi.
Tô Trường An mở mắt.
Hắn ngồi dậy, có chút kỳ quái nhìn lão giả, hắn đương nhiên nhận ra lão, lão chính là Vương thái giám năm đó mang theo Thất hoàng tử và Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579678/quyen-6-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.