Dịch giả: Tiểu Băng
Tháng chín, Bắc Địa chìm trong gió tuyết, tuyết sẽ rơi như vậy tới cả bốn năm tháng rồi mới dần giảm xuống.
Tô Trường An ngồi trên ghế, nhìn gió tuyết mà ngơ ngẩn xuất thần.
Đây là một gian phòng của con gái, giường phủ khăn trải màu hồng, bên kia có gương, có cả bàn trang điểm.
Trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, đậm mùi của nữ tử, nếu ngửi kĩ còn ngửi ra được mùi thơm mà cơ thể trinh nữ mới có.
Hắn đã ngồi ở đây ngây người ba ngày rồi, nói chính xác là bị nhốt trong này đã ba ngày rồi.
Trời chạng vạng tối, ngoài phòng chợt náo nhiệt.
Tiếng chiêng trống, tiếng cười vui huyên náo vọng tới.
Tô Trường An cau mày, hắn không thích thanh âm kia.
Cửa phòng két lên một tiếng, bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Một thiếu nữ mặc áo đỏ, cầm một hộp cơm đi vào.
"Trường An, ăn chút gì đi." Cô tới trước mặt Tô Trường An, mở hộp cơm ra, bày đồ ăn ngon lành ra bàn.
Nhìn là biết đồ ăn này do danh gia ra tay, vừa lấy ra bàn, cả phòng đã tràn đầy mùi thơm phức.
Nhưng Tô Trường An không buồn nhìn xuống, vẫn nhìn màn tuyết ngoài cửa sổ.
Cô gái đau khổ, nhưng nhanh chóng giấu giếm nét mặt ấy đi ngay.
Cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chăm chú nhìn hắn.
Ba ngày nay, cô đã như vậy nhìn hắn rất nhiều lần, nhưng cô vẫn không hề biết mệt.
Hai năm không gặp, thiếu niên này đã thay đổi rất nhiều. Tuy hắn vẫn bộ dáng như vậy, gương mặt vẫn còn nét ngây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579666/quyen-6-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.