Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Băng
Tô Trường An không biết cái người viết sách trong miệng Hạ Hầu Hạo Ngọc có tồn tại thật hay không, người đó có phải Thiên Nhân mà người ta từng gọi hay không.
Nhưng hắn đã biết được một việc.
Ấy là lý do vì sao y lại hợp tác với Tư Mã Hủ, vì sao lại làm ra chuyện ngày hôm nay.
"Cho nên, Trường An, ngươi có còn thấy là ta sai không?" Hạ Hầu Hạo Ngọc hỏi.
Tô Trường An không đáp, vì hắn không thể nào nhìn vấn đề từ góc độ của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Hắn không quan tâm cái gọi là sự thống trị bất diệt.
Hắn chỉ biết là, Bắc Thông Huyền và các đao khách Giang Đông đều đã chết vì nam nhân này, thế mà bây giờ y còn dám đòi lấy Cổ Tiện Quân.
Tô Trường An đã hỏi xong chuyện hắn muốn hỏi, nên hắn không còn hứng thú nói chuyện với y nữa.
Nếu là trước đây, hẳn hắn sẽ vung đao lên, chặt lấy thủ cấp của Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Nhưng bây giờ hắn không làm như vậy.
Vì ở đây có tới mấy người đều giỏi hơn hắn.
Hắn muốn báo thù, nhưng cũng biết hôm nay không phải lúc.
Huống hồ hắn còn muốn tìm cơ hội mang Cổ Tiện Quân đi, hắn không thể để Cổ Tiện Quân gả cho ác ma này.
"Ngươi muốn gặp ta chính là muốn nói với ta những thứ này?” Tô Trường An bình tĩnh hỏi, hắn muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này. Dù Hạ Hầu Hạo Ngọc nói là sự thật, thì hắn với y cũng đạo bất đồng, không cùng chí hướng.
Tựa hồ nhìn ra ý của Tô Trường An, Hạ Hầu Hạo Ngọc nheo mắt: "Ngươi không sợ ta giết ngươi?"
Giọng y rất lạnh.
Tô Trường An nhếch mép lên cười.
Hắn cực kỳ chắc chắn đáp lại: "Nếu ngươi muốn giết ta, nãy giờ cần gì phải nói với ta nhiều như thế?"
"Ngươi thông minh hơn năm đó rất nhiều, xem ra mấy năm nay ngươi thực có tiến bộ, không uổng cho Túc Ngọc đối với ngươi mong nhớ ngày đêm." Hạ Hầu Hạo Ngọc nhẹ gật đầu, vẻ rất hài lòng với Tô Trường An.
Tô Trường An giật mình, ngẩng đầu nhìn cô gái ở trên đài, cô cũng đang nhìn hắn.
Hai ánh mắt chạm nhau, Tô Trường An đương nhiên cảm nhận được tình cảm trong mắt của Hạ Hầu Túc Ngọc, hắn liền dời mắt đi ngay, không nhìn cô nữa.
"Nói đi, ngươi cuối cùng muốn ta làm cái gì?" Tô Trường An lạnh giọng hỏi.
Ngữ khí cực không khách khí, nhưng Hạ Hầu Hạo Ngọc không giận chút nào.
Y quay trở lại lên đài cao, ngồi xuống, nhìn xuống Tô Trường An, cứ như đang ban bố vinh quang cho tín đồ.
"Ngươi tu hành Tiên đạo, chính là mưu kế của mấy đời người trong Thiên Lam viện, để mong lấy được sức mạnh hơn người. Ta cũng cần một nhân tài như vậy, đi theo ta đi, ta sẽ dẫn ngươi đạt được thành tựu lớn nhất, sự nghiệp vĩ đại nhất! Chúng ta cùng nhau hưởng thiên hạ này!"
"Đến lúc đó ta chấp chưởng thiên đạo, nhất định sẽ không để cho muôn dân trăm họ thiên hạ này gặp một kiếp nạn nào nữa, còn ngươi, tâm nguyện của Thiên Lam viện của ngươi cũng đạt thành trong tay ngươi, ngươi không phụ lòng những tiền bối đã mất."
Quả là một dụ hoặc mê người.
Nhưng Tô Trường An lắc đầu.
"Đi theo ngươi, vào sinh ra tử vì ngươi hả? Để rồi sẽ giống như Phù Tam Thiên và Quan Thương Hải, đến khi không còn tác dụng nữa, thì bị ngươi vứt bỏ như giẻ rách?" Tô Trường An hỏi ngược lại, mắt đầy đùa cợt.
Hạ Hầu Hạo Ngọc như bị đâm một nhát, nụ cười lịm tắt, mặt sầm xuống nặng nề.
Y đứng dậy. "Xem ra, ngươi đã hiểu sai cái gì đó. Không phải là ta đang hỏi xin ý kiến của ngươi, mà là ta đang ra lệnh cho ngươi, làm thần tử của ta, xông pha khói lửa vì sự thống trị của ta."
Linh lực của Tô Trường An dâng trào.
Lĩnh vực của hắn mở ra, đỉnh đầu Thất Tinh lóng lánh, sau lưng Đế Giang, Phượng Hoàng, Đao Khách vây quanh lấy hắn.
Linh áp của hắn và linh áp của Hạ Hầu Hạo Ngọc hung hăng đụng vào nhau.
Một cỗ sóng khí đẩy ra, thổi áo Tô Trường An bay phần phật, thổi tắt nến ở trong đại điện, thổi đám cửa sổ rung lên sào sạt.
Tô Trường An mặt trắng bệch, Hạ Hầu Hạo Ngọc mạnh hơn dự liệu của hắn, chỉ chút khí thế tùy tiện mà hắn phải đem hết toàn lực ngăn cản cũng phải cố hết sức.
Nhưng hắn vẫn đứng thẳng tắp, nhìn thẳng vào vị đế vương kia.
"Ta nghĩ ngươi cũng đã hiểu sai một điều. Ta không phải là thần tử của ngươi, ta không cần phải nghe theo mệnh lệnh của ngươi!"
Đối với một Đế Vương, nói như vậy chính là đại nghịch bất đạo. Đôi mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc tinh quang lập loè, giọng lạnh như băng.
"Nếu đã như vậy, thì ngươi chết đi."
Nói xong, từng cây trường mâu bằng khí đen ngưng tụ quanh người Hạ Hầu Hạo Ngọc, lấp lóe phong mang, sẵn sàng bắn ra.
Thân thể Tô Trường An bị một sức mạnh vô hình trói buộc, không nhúc nhích được.
Trường mâu bay tới, nhưng một bóng người đỏ rực đã nhào tới, dang tay che trước mặt hắn.
Tô Trường An nhận ra đó là sư tỷ của mình, Hạ Hầu Túc Ngọc.
"Ngọc nhi! Tránh ra!" Hạ Hầu Hạo Ngọc quát, giọng đầy uy nghiêm.
"Phụ vương, người tha Trường An đi, hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, hãy để con thuyết phục hắn." Hạ Hầu Túc Ngọc vô cùng lo lắng, giọng nghẹn ngào.
Hạ Hầu Hạo Ngọc lạnh lùng nhìn cô.
Y biết tính tình quật cường của cô.
Tất cả con nối dõi của y đều đã chết, trừ cô.
Y do dự, thu linh lực về.
Lạnh lùng nói: "Ba ngày sau, vi phụ đại hôn, nếu con muốn cứu hắn, thì thuyết phục hắn cưới con ngay tại hôn lễ của ta, nếu không, ta giết hắn."
Nói xong, khí lực của Tô Trường An như bị cái gì đó hút sạch, mắt chợt tối sầm, ngã nhào xuống đất.
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.