Dịch giả: Tiểu Băng
Sau đó Tô Trường An và Cổ Ninh nói thêm vài chuyện linh tinh, rồi hắn cáo từ, cùng Cổ Tiễn Quân rời khỏi phủ Thái Thú.
Khi đó thời gian đã đến giờ Hợi, cả trấn Trường Môn trở nên yên ắng.
Cổ Tiễn Quân và Tô Trường An bước đi trong bóng tối, cả hai đều im lặng.
Không phải là vì không có chuyện gì để nói với nhau, mà là vì có quá nhiều điều muốn nói, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Phủ Thái Thú, đến nhà Tô Trường An thật ra không xa, vì cái trấn Trường Môn này vốn là nhỏ đến đáng thương.
Nhưng hai người lại rất là ăn ý, đi sát vai nhau, và đi rất chậm, rất chậm.
Hai người hưởng thụ quãng thời gian hiếm hoi mới được gặp nhau này, tuy là không nói gì, nhưng lại hiểu được cảm giác trong lòng nhau.
Một làn gió lạnh thổi qua.
Bầu trời tối tăm bắt đầu rơi rơi những bông tuyết trắng.
Tô Trường An ngẩng đầu lên nhìn trời, vươn tay ra hứng hoa tuyết.
"Tuyết rơi.” Hắn thì thào.
Tính ra, hắn đã có ba năm không được nhìn thấy hoa tuyết Bắc địa.
Ba năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến thiếu niên làm cho Tô Mạt chú ý đảo mắt đã trưởng thành, trở thành đao khách, lưng đeo thiên hạ.
Thế sự vô thường, nói chung chính là như thế.
"Sao vậy? Nghe tin Mạt Mạt của huynh phải lập gia đình, trong lòng không vui? Có cần ta giúp huynh đại náo hôn lễ, làm một tiết mục cướp dâu giống như ở đất Thục hay không?" Cổ Tiễn Quân đi qua, cười hì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579646/quyen-6-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.