Dịch giả: Tiểu Băng Sau đó Tô Trường An và Cổ Ninh nói thêm vài chuyện linh tinh, rồi hắn cáo từ, cùng Cổ Tiễn Quân rời khỏi phủ Thái Thú. Khi đó thời gian đã đến giờ Hợi, cả trấn Trường Môn trở nên yên ắng. Cổ Tiễn Quân và Tô Trường An bước đi trong bóng tối, cả hai đều im lặng. Không phải là vì không có chuyện gì để nói với nhau, mà là vì có quá nhiều điều muốn nói, không biết phải bắt đầu từ đâu. Phủ Thái Thú, đến nhà Tô Trường An thật ra không xa, vì cái trấn Trường Môn này vốn là nhỏ đến đáng thương. Nhưng hai người lại rất là ăn ý, đi sát vai nhau, và đi rất chậm, rất chậm. Hai người hưởng thụ quãng thời gian hiếm hoi mới được gặp nhau này, tuy là không nói gì, nhưng lại hiểu được cảm giác trong lòng nhau. Một làn gió lạnh thổi qua. Bầu trời tối tăm bắt đầu rơi rơi những bông tuyết trắng. Tô Trường An ngẩng đầu lên nhìn trời, vươn tay ra hứng hoa tuyết. "Tuyết rơi.” Hắn thì thào. Tính ra, hắn đã có ba năm không được nhìn thấy hoa tuyết Bắc địa. Ba năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến thiếu niên làm cho Tô Mạt chú ý đảo mắt đã trưởng thành, trở thành đao khách, lưng đeo thiên hạ. Thế sự vô thường, nói chung chính là như thế. "Sao vậy? Nghe tin Mạt Mạt của huynh phải lập gia đình, trong lòng không vui? Có cần ta giúp huynh đại náo hôn lễ, làm một tiết mục cướp dâu giống như ở đất Thục hay không?" Cổ Tiễn Quân đi qua, cười hì hì. Cô nói rất nhẹ nhàng, như đang trêu ghẹo Tô Trường An, Tô Trường An lúng túng gãi gãi đầu – hắn đã lâu lắm rồi không còn làm động tác như thế này, vì nó quá trẻ con. Tô Trường An tuổi không lớn, nhưng những lúc giao tiếp với người, hắn theo bản năng đều giấu đi những động tác như vậy, vì trong lòng hắn không ngừng tự nói với mình hắn phải trở nên chững chạc, trưởng thành, để bảo vệ những gì hắn muốn bảo vệ. Ngụy trang như thế kéo dài, dần biến thành thói quen, hắn gần như đã quên đi cái động tác này. Nhưng bây giờ khi gặp lại Cổ Tiễn Quân, sự ngụy trang phòng bị của hắn không biết đã biến đi đâu mất, hắn như lại trở về là thiếu niên Trường Môn Tô Trường An. Nhưng hắn lớn rồi, hắn không còn là đầu gỗ, hắn biết Cổ Tiễn Quân sẽ không giúp hắn làm cái chuyện đi cướp cô dâu. "Tiễn Quân, làm sao muội biết ta về Bắc địa...” Tô Trường An nghe ra được sự bất mãn trong giọng nói của Cổ Tiễn Quân, vội đổi chủ đề. Nhưng hắn ngốc vẫn là ngốc, không mở miệng ra còn đỡ, hở ra câu đầu tiên là dẫm ngay vào nỗi đau trong lòng Cổ Tiễn Quân. Giận Tô Trường An lâu như vậy mới đến tìm mình, khiến một người vốn không phải tẹp nhẹp nhỏ nhen như Cổ Tiễn Quân bây giờ lại nổi lên hờn giận. "Hừ, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.” Cô nói, tăng tốc đi vượt qua, xoay người lại đối diện với hắn, trong mắt rực lên ý ‘muội đang ghen, mau tới dỗ dành muội đi’. Nói đến điều này cũng khổ cho Cổ Tiểu Hầu gia. Tô Trường An tính tình quá là chất phác, nếu cô không biểu lộ rõ, sợ là với tính tình của Tô Trường An, nhất định sẽ cân nhắc suy nghĩ cả buổi. Thật vất vả mới gặp lại nhau, Cổ Tiễn Quân ước gì có thể cùng Tô Trường An hàn huyên thật nhiều, nên cô không có khả năng để cho tên đầu gỗ này bỏ thời gian để đi suy nghĩ cân nhắc chuyện hắn không có khả năng. Cũng may Tô Trường An tuy rằng ngu dốt, nhưng cũng ít nhiều nhìn ra Cổ Tiễn Quân chính là vì chuyện hắn đất Thục cướp cô dâu mà cáu kỉnh. Hắn vội vàng giải thích: "Như Nguyệt lập gia đình không phải là ý muốn của cô ấy, ta đương nhiên không thể ngồi yên không xen vào...” "Vậy Mạt Mạt cô nương của huynh thì sao? Không phải huynh vẫn luôn thích cô ta hả? Cô ấy sắp kết hôn đấy, huynh không muốn làm chút gì sao?" Cổ Tiễn Quân thấy Tô Trường An lo lắng cuống quít giải thích cho mình, cái vẻ bối rối ấy làm chút bất mãn nho nhỏ trong lòng cô sớm đã tan thành mây khói. Cô đương nhiên hiểu rõ tính nết của Tô Trường An, hắn cũng sẽ sẵn sàng mang tính mạng của mình ra đánh bạc vì cô, huống chi là với một người quen biết cũ như Như Nguyệt. "Mạt Mạt và Cổ Ninh hai bên ngươi tình ta nguyện, vì sao ta phải cản?" Tô Trường An không hiểu. "Nhưng chẳng phải hồi trước lúc nào huynh cũng bảo luôn mồm là mình thích Mạt Mạt sao?" Cổ Tiễn Quân hỏi, khóe mắt vui vẻ chế nhạo. Tô Trường An bất đắc dĩ, quẫn bách nhưng đành chịu. Quẫn bách là vì chuyện như vậy, hôm nay nghĩ lại thấy thực buồn cười. Bất đắc dĩ là vì chuyện như vậy lại quả thật từng phát sinh ở trên người của hắn. Hắn không thể phủ nhận. Hắn không trả lời được, đỏ mặt, nhưng không hề lảng tránh. Hắn nhìn thẳng vào cô, cực kỳ nghiêm túc nói: "Đó đều là chuyện đã qua rồi.” Cổ Tiễn Quân từ trong lời nói của hắn nghe ra được chút ý tứ khác, cô đỏ mặt, quay đầu đi, lầm bầm. "Vậy nếu là ta lập gia đình thì sao?" Giọng nói của cô rất nhỏ, nhỏ xíu xiu, nhưng Tô Trường An lại nghe được rất rõ. Tô Trường An không chút nghĩ ngợi hỏi: "Tại sao muội phải kết hôn với người khác?" Lời này có rất nhiều ý tứ. Hiển nhiên, Cổ Tiễn Quân lại lý giải theo ý của mình, nên mặt càng thêm hồng. "Vậy vì sao huynh từ lúc nghe nói Tô Mạt sẽ kết hôn với Cổ Ninh thì luôn rầu rĩ không vui?” "...” Tô Trường An im lặng một lúc, mới bình tĩnh đáp: “Muội không cảm thấy, Cổ Ninh có điểm khác thường hay sao?" "Hử?" Cổ Tiễn Quân sững sờ, số lần cô với Cổ Ninh gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không phải là bởi vì Tô Trường An, có lẽ Cổ Tiểu Hầu gia vĩnh viễn chẳng bao giờ để mắt tới người tộc đệ kia. Cô chẳng biết gì về gã, nên ấn tượng đương nhiên không có gì, không thể nào cảm nhận được cái mà Tô Trường An bảo là khác thường là muốn nói cái gì. "Hắn Vấn Đạo rồi.” Tô Trường An tiếp tục nói, mày nhăn lại. Đây cũng không phải là ghen ghét hay là xem thường Cổ Ninh. Đây là một cái đạo lý rất đơn giản. Mục Quy Vân, Cổ Tiễn Quân, Ngô Khởi đều là thiên tài yêu nghiệt, nhưng lại không ai có được thành tựu như Cổ Ninh. Cái này tuyệt không phải là dựa vào cái gọi là khổ tu là thành công. Nếu đó là chuyện tốt, đương nhiên Tô Trường An sẽ không hỏi đến, nhưng hắn nhìn ra được Cổ Ninh không ổn, trên người gã có thứ khí tức làm hắn hít thở không thông. Chính khí tức đó cộng với Cổ Ninh tăng vọt tu vi, làm cho Tô Trường An trở nên nghi ngờ. Nếu không phải Cổ Tiễn Quân và Tô Mạt bỗng nhiên đến tìm hiểu, thì lúc đó, hẳn hắn với Cổ Ninh đã đại chiến mấy hiệp rồi. Cổ Tiễn Quân cực kì thông minh, chỉ qua đôi ba câu của hắn, cô đã nhận ra ý tứ trong lời của Tô Trường An, nhưng vì lúc gặp nhau, tất cả sự chú ý của cô đều đặt lên người Tô Trường An, Cổ Ninh lại cố ý che giấu tu vi của mình, nên cô không phát hiện được. Nhưng cũng không sao cả, cô luôn luôn tin tưởng vào Tô Trường An vô điều kiện. "Nếu như đúng như huynh nói, Cổ Ninh này...” Cổ Tiễn Quân dừng một chút, cô nhíu mày nhớ lại: "Năm tháng trước, phụ thân gã Cổ Tương Đình bị điều đến Nam Hồ thành, gã từng tới thành Bắc Lam xin tha cho cha gã, ta cũng có gặp gã một lần, lúc đó tu vi của gã chỉ là Phồn Thần trung kỳ, nhưng hôm nay mới chỉ qua mấy tháng, nếu thật là tu đến Vấn Đạo cảnh, đây quả thật là quá mức tưởng tượng.” Tô Trường An gật đầu, nhớ lại cái gì, lại hỏi: "Đúng rồi, Tiễn Quân, sao muội lại tới Trường Môn?" Trường Môn và thành Bắc Lam cách nhau hơi xa, tin hắn trở lại Trường Môn theo lý thuyết không thể tới tai Cổ Tiễn Quân nhanh như vậy. Cái vấn đề này không hỏi thì thôi, mở miệng ra hỏi làm cho Cổ Tiễn Quân biến sắc, cực kỳ u oán trợn mắt nhìn Tô Trường An: "Huynh còn không biết xấu hổ hỏi ta? Trở lại Bắc địa cũng không tới tìm ta, nếu không phải thương nhân đi cùng đường với huynh đi báo quan, bảo gặp được trọng phạm bị truy nã, ta vẫn còn chưa hay biết gì.” Tô Trường An nghe vậy sững sờ, trở về nhà sốt ruột, đi gặp phụ thân của mình, vốn định xong chuyện sẽ đi tìm Cổ Tiễn Quân, thực không nghĩ thương nhân kia quả nhiên là lòng dạ rắn rết, vừa mới tách ra, liền vội vã báo quan. Nhưng việc này là hắn đuối lý, hắn cũng không muốn biện giải gì, vì với tài ăn nói của hắn, kiểu gì cũng không nói lại Cổ Tiễn Quân. "Thương nhân kia đâu?" Hắn thuận miệng hỏi. "Giết.” Cổ Tiễn Quân nhàn nhạt đáp. Cứ như đang nói một chuyện vô cùng bình thường. Tô Trường An sững sờ, nhưng hiểu ra, Cổ Tiễn Quân đối với hắn nhu tình như nước, nhưng đối với người khác thì cũng nào cũng lạnh lẽo chẳng khác gì hàn tuyết Bắc địa. Tuy rằng như thế có chút quỷ dị, nhưng mà đó lại chính là điểm cực kì hấp dẫn của Cổ Tiễn Quân đối với Tô Trường An. Tô Trường An chẳng chút áy náy với cái chết của thương nhân kia, loại người lấy oán trả ơn, là người đáng chết. Hắn không để ý, hai người đã về tới cửa nhà hắn. "Tới nhà rồi.” Tô Trường An trầm mặc nói. "Ừ.” Cổ Tiễn Quân gật đầu, nhưng không hề có ý rời đi. Tô Thái nghe thấy ngoài cửa có tiếng người, vội nhanh như chớp chạy ra mở cửa. "Thằng ranh con, mày....” Ông chưa kịp nói hết câu, đã thấy ở ngoài, ngoài Tô Trường An còn có vị Cổ Tiểu Hầu gia, hai người đứng sát cạnh nhau, vai gần như đụng vào nhau, dáng vẻ rất là thân mật. Tô Thái lời ra đến khóe miệng liền lập tức nuốt xuống, "Cổ... Cổ Tiểu...” Ông chưa chào hỏi xong, Cổ Tiễn Quân đã cực kỳ cung kính khom người xuống chào ông, ý cười đầy mặt nói: "Con ra mắt Tô ba ba, con là thê tử chưa xuất giá của Trường An!” ---o0o---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]