Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Cảnh ban đêm càng đậm đặc.
Đoàn quân rời khỏi quan Vĩnh Ninh tiến về phía đông đã qua hai canh giờ.
Nhưng bọn họ đi thật chậm, bởi vì mang theo trăm vạn dân thường, thế nên sau hai canh giờ cũng mới đi được không tới trăm dặm.
Mà Tây Lĩnh vẫn còn cách xa nghìn dặm.
Tô Trường An sau nửa canh giờ đã tỉnh lại. Thần sắc của hắn có chút hoảng hốt, mất thời gian chừng mười hơi thở mới từ nghiêng ngả phục hồi lại tinh thần, bắt đầu ngồi lên xe ngựa chuẩn bị cho mình để đi đến quan Tây Lĩnh.
Bắc Thông Huyền đánh ngất xỉu hắn, ép buộc hắn đi đến Tây Lương.
Hắn hầu như trong cùng một lúc thoát khỏi xe ngựa, sau đó gấp rút ngửa đầu nhìn về phía chân trời.
Phía chân trời lúc đó, một ngôi sao sáng lên lại dập tắt.
Hắn nhận ra ngôi sao kia. Nó tên là Ngọc Hành.
Thân thể Tô Trường An không kiềm chế được đã bắt đầu run rẩy.
Không thể phủ nhận hắn đã từng ghét Bắc Thông Huyền rất nhiều, chán ghét sự vô tình của y, chán ghét sự tàn nhẫn của y.
Ngay cả Huyết Y Vệ mà y vẫn cho là thân tín cũng bị y dạy ma công giết ba nghìn địch tự tổn thất tám trăm người.
Nhưng lúc này y đã chết.
Trong lòng Tô Trường An lại không khỏi trở nên cô quạnh.
Hắn cảm thấy bi thương, một cỗ bi thương mãnh liệt hầu như khiến hắn không thể thở nổi.
"Ngọc Hành, Chiêu Ti đều rơi xuống." Đúng lúc này, Quách Tước đã đứng ở bên cạnh hắn từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579615/quyen-5-chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.