Dịch giả: Phuongkta1
Biên: Đình Phong
Tây Lương, sương mù bay.
Tô Trường An cùng đám người Bắc Thông Huyền leo lên đầu cửa quan nhìn ra bên ngoài quan, nơi đó là một đám sương mù mênh mông, hầu như khiến người không thể nhìn thấy vật, dù cho Tô Trường An mượn năng lực tinh phách Đế Giang, cũng chỉ có thể trông thấy lờ mờ ở xa xa chi chít quân Man đang từng bước tới gần quan Vĩnh Ninh.
"Sương mù này có điều cổ quái." Tô Trường An nhíu mày.
Sương mù này đương nhiên có cổ quái, thời gian lúc này mới qua buổi trưa, bỗng nhiên sương mù bay, bất kể nhìn như thế nào cũng ứng với có người nào đó ở trong bóng tối quấy phá.
Nhưng cổ quái mà Tô Trường An chỉ lại không phải cái này. Tinh phách Đế Giang trong cơ thể của hắn chính là thần vật số một số hai thiên hạ, dùng lực lượng con mắt của hắn, chỉ cần hắn bằng lòng, chớ nói sương mù này, dù cho đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón, hay quang cảnh cách xa vài dặm cũng chạy không thể chạy thoát ánh mắt của hắn. Mà sương mù này, cũng rất thần kỳ có thể che được tầm mắt của hắn, điều này nói rõ nhất nó cũng không tầm thường như nhận thức về sương mù đơn giản như vậy.
"Ừ." Bắc Thông Huyền cũng nhẹ gật đầu, lấy tu vi của gã hiển nhiên cũng có thể cảm nhận được sương mù này không tầm thường.
"Rống!"
"Rống!"
"Rống!"
Lúc này ở chỗ sâu bên trong sương mù truyền đến từng hồi âm thanh cực kỳ to lớn.
Đó là thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579603/quyen-5-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.