Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Đình Phong
Thời điểm Tô Trường An đến cửa phòng Bắc Thông Huyền lần nữa thì nó đang mở.
Hắn không thông báo cũng không hỏi thăm mà trực tiếp đi vào.
Tình hình trong phòng khiến lời nói đến bên miệng của hắn phải sinh sinh nuốt vào.
Tư Mã Trường Tuyết đang vịn Bắc Thông Huyền ngồi vào cạnh bàn trong phòng.
Hai người thấy Tô Trường An tới thì sững sờ.
Có lẽ vì sắc mặt Tô Trường An cực kì nghiêm túc nên Tư Mã Trường Tuyết theo bản năng ý thức được có sự việc sắp phát sinh, đầu nàng cúi thấp xuống.
"Các ngươi trò chuyện, ta xuống phòng bếp xem chén thuốc có tốt không." Sau đó nàng liền lui ra ngoài cũng thuận thế khép cửa phòng lại.
"Có chuyện gì sao?" Bắc Thông Huyền nhìn sắc mặt quái dị của Tô Trường An hỏi.
"Như Yên cũng không phải vì muôn dân trăm họ mà chết." Tô Trường An nhìn Bắc Thông Huyền nói như thế.
Lời nói như vậy đương nhiên rất là đột ngột.
Bởi vì Như Yên là tâm bệnh của Bắc Thông Huyền, cũng là khúc mắc tồn tại giữa y và Tô Trường An.
Hai người nói chuyện vô ý hay hữu ý đều lãng tránh chuyện này.
Cũng không phải vì Như Yên không quan trọng, hoàn toàn ngược lại nàng quá quan trọng, bất kể với Tô Trường An hay Bắc Thông Huyền đều như thế.
Giờ phút này Tô Trường An lại không kiêng dè nói chuyện này, cho dù là Bắc Thông Huyền cũng không khỏi thay đổi nét mặt, cúi đầu trầm mặc.
Tô Trường An dường như sớm đoán trước phản ứng của Bắc Thông Huyền như vậy nên cũng không thấy kỳ quái, hắn tiếp tục nói.
"Ngươi muốn cái chết của Như Yên có ý nghĩa? Nhưng Như Yên vì sao mà chết ngươi cũng không biết, ngươi thế nào để cho cái chết của nàng có ý nghĩa?"
Thanh âm của Tô Trường An bỗng nhiên lớn lên, thậm chí ẩn ẩn chút tức giận.
Sắc mặt Bắc Thông Huyền càng phát ra âm trầm, từng chữ của Tô Trường An tru tâm, lúc y quay đầu nhìn Tô Trường An thì trong hai con ngươi hiện lên sát cơ.
"Ngươi lại nói bậy ta liền đuổi ngươi khỏi Tây Lương!"
Bắc Thông Huyền lạnh giọng nói.
"Ta nói sai cái gì sao?" Tô Trường An dường như không thấy sự uy hiếp của Bắc Thông Huyền, khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười lạnh lẽo. Hắn tự mình nói tiếp: "Như Yến chết cho muôn dân trăm họ, bất quá là ngươi tự an ủi, tự ngụy trang mình mà thôi."
"Như Yên nào biết cái gì muôn dân trăm họ? Nào biết cái gì Thiên Lam?"
"Cái nàng biết cũng chỉ có Bắc Thông Huyền ngươi mà thôi."
"Nàng tâm tâm niệm niệm sống rồi mười năm."
"Chết, cũng là chết ở nguyện vọng muôn dân trăm họ của ngươi, đến cùng, Như Yên là vì Bắc Thông Huyền ngươi mà chết!"
Lời nói của Tô Trường An đúng không nể tình chút nào, thanh âm cũng càng lúc càng lớn.
Hắn chưa từng để ý sắc mặt Bắc Thông Huyền ngày càng khó coi, sắc mặt y vốn tái nhợt khi nghe đến một câu cuối của Tô Trường An "bởi vì Bắc Thông Huyền ngươi mà chết” thì chuyển sang màu hồng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Biến cố như vậy khiến Tô Trường An không kịp xử trí đề phòng, đồng thời cũng mang đến động tĩnh thật lớn. Cửa phòng vừa rồi được đóng kín lúc này đột nhiên bị đẩy ra, thân ảnh Tư Mã Trường Tuyết lao vào. Nghĩ đến chắc nàng cũng nhận ra chút khác thường nên không đi xa, giờ đây nàng bước nhanh lại đỡ Bắc Thông Huyền với vẻ mặt uể oải, có chút phẫn hận nhìn Tô Trường An chất vấn: "y thân có thương tích, ngươi cớ gì mở miệng tổn thương y."
Tô Trường An không ngờ tới sẽ có biến cố lần này, sắc mặt hắn cũng biến đổi, đây đương nhiên không phải là ý định ban đầu của hắn, thấy Bắc Thông Huyền như thế thì những lời chưa nói cũng nuốt trở vào, trầm lặng đứng ở một bên.
"Ngươi không sao chứ?" Tư Mã Trường Tuyết vỗ nhè nhẹ lưng của Bắc Thông Huyền, lại cực kỳ thân mật duỗi tay lau vết máu ở khóe miệng của y. "Lên giường nghỉ ngơi đi, có sự tình gì đợi đến dưỡng thương tốt lại tính."
Tô Trường An cũng thầm cảm thấy bản thân đường đột, áy náy nhìn Bắc Thông Huyền liền muốn cúi đầu rời khỏi.
Nhưng lúc này Bắc Thông Huyền khoát tay trái ngăn cản việc Tư Mã Trường Tuyết định làm.
Y ngẩng đầu nhìn Tô Trường An, suy yếu nói: "ngươi nói không sai, ta luôn luôn lừa gạt mình."
Có lẽ vì thương thế tăng thêm lần nữa nên âm thanh của y rất nhỏ, nhưng ngữ khí thành khẩn lại không giống làm bộ.
Thản nhiên như vậy khiến Tô Trường An và Tư Mã Trường Tuyết sững sờ.
"Sở dĩ ta mỗi ngày đều sống dày vò như vậy, vì chỉ cần nhắm mắt lại đều có thể thấy nàng toàn thân đẫm máu chất vấn ta, tại sao chưa từng cưới nàng? Tại sao muốn giết nàng?"
Bắc Thông Huyền lộ vẻ sầu thảm cười cười.
"Ta sống đủ rồi, sự việc lời nhắn của sư tôn ta đã tận lực, hiện tại ta nghĩ một mình chết ở Tây Lương. Không phụ sư tôn nhắc nhở, cũng có thể lễ tế vong hồn Như Yên. Có gì sai sao?"
Lần đầu tiên nghe được Bắc Thông Huyền nói rõ chân thật nội tâm của y, điều đó khiến Tô Trường An và Tư Mã Trường Tuyết lần nữa rơi vào trầm lặng.
Cho đến sau mấy chục hơi thở, Tô Trường An mới lần nữa lắc đầu.
"Có sai." Thần sắc trên mặt Tô Trường An dần dần bình tĩnh lại. "Ngươi chết, ngươi không được khiến nàng chết ngu ngốc như vậy, ngươi phải để cái chết của nàng có ý nghĩa."
"Nàng là vì ngươi mà chết, ngươi như vậy giày xéo mạng của mình, xuống cửu tuyền ngươi như thế nào có thể giải thích với nàng?" Tô Trường An hỏi.
"Ta đây còn có thể như thế nào, Tư Mã..." Dường như vì bận tâm Tư Mã Trường Tuyết, Bắc Thông Huyền dừng lại một chút lại nói tiếp: "triều đình không cấp binh mã, quân Man thế lớn, ta không thể lại kéo tám vạn sĩ tốt cùng ta một chỗ toi mạng."
"Ngươi vẫn là không hiểu." Tô Trường An lại lắc đầu, dường như có chút thất vọng với Bắc Thông Huyền. "Ngươi mắc nợ Như Yên, ngươi phải trả, ngươi mắc nợ vong hồn của những binh lính đi theo ngươi bảo vệ muôn dân trăm họ liền không cần trả lại sao?"
"Bọn họ ở lại bởi vì họ muốn như thế, họ được ngươi mang tới nên ngươi có nghĩa vụ tiếp tục dẫn đi."
Tô Trường An nói lời này, sắc mặt của hắn lần nữa trở nên nghiêm túc.
"Quy củ của Thiên Lam viện dùng số lượng cân nhắc sinh linh đến lúc sửa lại rồi. Đó là Thiên Lam của bọn họ, từ hôm nay, Thiên Lam là của chúng ta. Từng sinh mệnh đều đáng giá được bảo vệ. Ta muốn thủ vững quan Vĩnh Ninh, mặc kệ Tư Mã Hủ cùng Cửu Anh, thậm chí hoạt động xấu xa của Thần tộc, nhưng ta là Thủ Vọng giả của Thiên Lam, ta muốn đấu một trận với chúng. Vì muôn dân trăm họ cũng vì bản thân ta."
Bắc Thông Huyền ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt kia lập lòe nhìn thiếu niên trước mắt này, y nhớ tới một đêm kia trong thành Trường An, hắn cõng theo đao đi tới trước mặt y, nói cho y biết hắn muốn đòi một cái công đạo cho Như Yên.
Khi đó y cảm thấy buồn cười, cảm thấy tên sư chất này ấu trĩ lại ngây thơ, cảm thấy sớm hay muộn hắn sẽ trở nên giống như mình.
Bảo vệ muôn dân trăm họ là trả giá thật nhiều, biết lấy hay bỏ.
Không rõ đạo lý này, không hiểu được không từ thủ đoạn, như thế nào có thể che chở muôn dân trăm họ.
Y từng không nghi ngờ với kiên định này, nhưng hiện tại y lại phát hiện, Tô Trường An cũng không có thay đổi, mặc kệ trải qua bao nhiêu, bên trong hắn hay vẫn là thiếu niên có thể vì Như Yên đánh cược tính mạng.
Không biết cuối cùng là hạnh phúc hay tai họa.
Y chỉ là hâm mộ Tô Trường An, hâm mộ hắn có được đồ vật y đã mất đi.
Y đã từng là thiếu niên.
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.