Chương trước
Chương sau
Dịch giả: KìNgộ
Biên: Đình Phong
Tốc độ của Tô Trường An cực nhanh, còn mấy chục sĩ tốt Man tộc thì không như thế.
Hai mắt của bọn họ đỏ thẫm, như là người mất trí, đối với sự hiện diện của Tô Trường An làm như không thấy, chỉ tập trung phóng đến chỗ người con gái mặc áo trắng.
Đôi mắt của Tô Trường An hiện lên vẻ tàn khốc.
Hắn ngửi thấy một mùi làm người ta chán ghét phát ra từ những binh lính Man tộc kia. Thứ mùi vị mà của bọn xưng thần - âm trầm, hư thối, làm người khác phát nôn.
Hắn cực kì không thích mùi này. Đây là cái cảm giác phát ra từ trong tâm, không gì có thể làm cho hắn chán ghét hơn thứ này.
Nếu không phải do bọn chúng, Mạc Thính Vũ sẽ không ngã ở Bắc địa, trong trời băng đất tuyết.
Nếu không phải do bọn chúng, hắn sẽ không mang thần huyết, kéo dài hơi tàn.
Nếu không phải bọn chúng, Ngọc Hành sẽ không hóa thành anh linh ra đi trong đêm đó.
Nếu không phải bọn chúng, Sở Tích Phong cũng sẽ không chết dưới đao Hạ Hầu Uyên.
Đao chém xuống, hơn mười cái đầu như quả dưa lăn lông lốc trên đất.
Máu tươi phun ra từ những cái cổ không đầu, rồi sau đó hóa thành màn mưa máu.
Thiếu niên cầm đao đứng ở trong biển máu, hắn quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang sợ tới mức hồn vía muốn bay đi, đưa tay nâng nàng đứng dậy, nói: "Không sao, ta sẽ dẫn ngươi đi khỏi nơi này."
Hắn cố gắng tạo ra dáng vẻ hiền lành ôn nhu nhưng lệ khí trong cơ thể đang cuồn cuộn, toàn thân lại nhuốm máu tươi, nên vẫn như trước không thể làm cô gái an tâm trở lại. Nàng hơi do dự nhìn bàn tay của thiếu niên duỗi đến, giống như đang tự hỏi vì sao hắn lại cứu nàng.
Tô Trường An thì lại cho rằng người con gái này vừa gặp cơn đại biến nên còn chưa bình tĩnh lại, hắn có chút áy náy. Thành Lai Vân này tuy không liên quan gì đến hắn nhưng dù sao thì trên danh nghĩa, cái thành này vẫn là do hắn coi giữ, hôm này lại bị tàn sát, hắn nào có thể thoải mái được. Huống chi, hắn là truyền nhân của Thiên Lam viện, là Thủ Vọng Giả đời thứ chín. Cứ coi như những thứ này không phải hắn mong muốn nhưng dù sao cũng đã nhận ân huệ thì phải báo đáp.
Ngọc Hành cũng đã từng nói với hắn, sống cả đời chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Nhưng giờ phú này, Tô Trường An tự hỏi lương tâm, hắn cảm thấy xấu hổ.
Hắn cảm thấy mình không xứng với mấy thứ đó, cho nên hắn quyết định phải giúp người sống sót duy nhất trong thành Lai Vân này phải tiếp tục được sống.
Nghĩ như vậy nên hắn chế trụ được lệ khí trong người, tuy trên người vẫn đầy máu tươi nhưng nhìn cũng đã đỡ hơn so với vừa nãy.
Người con gái cũng đã bình tĩnh trở lại, nàng vươn tay để Tô Trường An đỡ nàng dậy.
Mà cho đến tận lúc này, Tô Trường An mới nhìn rõ dáng vẻ của nàng.
Người con gái này cực đẹp, đây là cái nhận xét rất đúng. Bởi vì Tô Trường An từng thấy qua nhiều người con gái xinh đẹp, mà người có thế nói là cực đẹp thì chỉ có hai người là Cổ Tiễn Quân và Thanh Loan. Đương nhiên, Phàn Như Nguyệt với Hạ Hầu Túc Ngọc cũng không kém bao nhiêu, nhưng so với người con gái trước mặt này, các nàng so ra vẫn thiếu một chút gì đó.
Người này, có thể sánh vai với Thanh Loan và Cổ Tiễn Quân.
Tuy vậy có chút kì lạ chính làn da của nàng so với người Trung Nguyên lại tối màu hơn nhiều nhưng không khó coi, ngược lại càng tăng thêm vẻ phong tình của nàng.
Còn cái phong tình như thế nào thì Tô Trường An cảm thấy đại khái chỉ có hai chữ để hình dung, đó là dã tính, giống như báo săn trên thảo nguyên, vừa nguy hiểm vừa mê người.
Đương nhiên Tô Trường An sẽ không thưởng thức sắc đẹp của nàng trong hoàn cảnh hiện tại, hoặc có thể nói, phần lớn thời gian, hắn đều không mấy hứng thú với điều này.
"Làm thế nào mà ngươi sống được? Đã xảy ra chuyện gì? Còn có người nào sống sót nữa không?" Tô Trường An hỏi nàng.
"..." Thiếu nữ không trả lời câu hỏi của hắn, không những thế, nàng còn dùng cặp mắt tỏa sáng đánh giá hắn, có nét hiếu kì cũng có nét bối rối.
Tô Trường An cũng nhanh chóng ý thức được cô gái này gặp cơn đại biến nên lòng còn sợ hãi, bản thân lại hỏi liên tiếp mấy vấn đề nên nhất thời làm cho nàng không thích ứng được. Hắn thoáng sửa lại suy nghĩ, đang muốn trấn an nàng một chút thì ngay lúc này, một cỗ khí tức âm trầm hơn so với những binh lính Man tộc vừa rồi truyền đến từ sau lưng hắn.
Hắn nhướng mày, tay nhanh chóng cầm đao rồi quay người, bảo vệ thiếu nữ sau lưng.
"Khặc khặc..."
Tiếng cười khàn khàn truyền đến từ trong bóng tối, Tô Trường An nhướng mày tập trung nhìn đến. Tuy chưa rõ thấy bộ dáng nhưng hắn cũng cảm nhận được sự chấn động của linh lực mạnh đến đáng sợ.
Hắn theo bản năng bước lui về sau, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo cảnh giác nhìn về phía đó.
Không biết có phải do ảo giác hay không, xung quanh vốn đã lờ mờ tối nay lại càng tối hơn, trong lúc vô tình, dường như có một cỗ uy áp từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Biến hóa này làm tâm hắn trầm xuống, thậm chí trên trán đã xuất hiện từng giọt mồ hô lấm tấm nhưng dù vậy hắn vẫn gắt gao bảo vệ cô gái sau lưng. Hắn lại không để ý đến cô gái, trong lúc nhìn về phía bóng lưng của hắn, trong mắt đang hiện lên vẻ phức tạp.
Rốt cuộc, sau mấy hơi thở, một thân ảnh đã xuất hiện từ trong bóng tối.
Đó là một bóng người, xung quanh bao bọc bởi linh lực hai màu đỏ đen, bóng người thấp thoáng như ẩn như hiện trong không trung.
Trên mặt của người đó xuất hiện nhiều nếp nhăn, tóc hoa râm tung xõa rối loạn, thần sắc trên mặt dữ tợn đi kèm theo đó là sự điên cuồng, trông rất quỷ dị.
Mà điều làm cho hắn giật mình chính là hắn biết lão này là ai.
"Viên Thái Thú!" Tô Trường An theo bản năng hô lên cái tên này.
Lão dường như cũng nghe thấy, cái đầu hơi cứng ngắc xoay chuyển, nhìn Tô Trường An: "Khặc, khặc... Nam Tướng quân à." Tiếng nói khàn khàn của lão cất lên.
Từ khi ông lão này xuất hiện, Tô Trường An đã nhận ra được sự khác thường, một mùi Thần huyết tỏa ra, hắn không thể nào nhận lầm được. Nhưng cái hắn khó hiểu chính là rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Trấn Tây Quan hoặc có thể nói là tên gian tế nào đó đã mở cửa thành Lai Vân để Man quân vào thành. Nhưng tại sao dân chúng trong thành lại bị hút cạn máu thịt mà chết hết? Do Man quân làm hay sao? Nhưng vừa rồi hắn thấy những binh lính Man tộc hẳn là thần trí không bình thường. Như vậy thì tất nhiên phía sau còn có ẩn tình khác.
Bây giờ bỗng nhiên lão Thái thú xuất hiện, nhìn bộ dáng của lão thì giống như đã bị Thần huyết chiếm cơ thể. Nhưng trong lòng Tô Trường An vẫn ôm chút hy vọng bởi vì hắn đã tiếp xúc với dân chúng trong thành Lai Vân, đã nghe đồn về vị Thái thú này không ít, chính là lão yêu dân như con, cho nên từ trong thâm tâm, hắn vẫn có hảo cảm với lão.
"Viên Thái thú, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này? Là ai đã giết dân chúng trong thành? Quân Man hiện đang ở nơi nào?" Tô Trường An vội vàng hỏi. Hắn rất muốn biết sau khi quân Man vào thành một hai canh giờ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà làm cho một thành thị phồn hoa trở thành nơi tịch mịch như thế này.
Lông mày Viên Hưng Tùng như nhíu lại, thần sắc đờ đẫn cúi đầu nhìn từng cỗ bạch cốt dưới chân, những người này từng kính trọng lão bây giờ lại hóa thành thây khô nằm ngổn ngang trên mặt đất. Nhưng lão lại không cảm thấy kinh ngạc chút nào, lão quay đầu nhìn Tô Trường An, khó hiểu hỏi hắn: "Nam Tướng quân, ngươi đang nói cái gì? Dân chúng trong thành không phải đang sống tốt hay sao?"
Trái tim Tô Trường An như ngừng lại một nhịp, đang muốn nói cái gì đó thì bỗng bốn phía truyền đến từng tiếng xoàn xoạc.
Hắn cúi đầu nhìn về phía đó, sau một khắc, hắn cảm thấy da đầu dường như muốn nổ tung.
Những bộ thi thể như những cành cây khô nằm trên đất bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, bọn họ như những con rối, từ từ đứng lên.
Thân thể cứng ngắt chuyển động, có lẽ bởi vì máu thịt đã bị hút đi nên mắt của họ bị hõm xuống, xương trán cùng với gò má nổi cao lên, giống như lúc nào cũng có thể đâm thủng làn da bên ngoài để nhô ra.
Tô Trường An chỉ ngây người một chút thì đã có hơn nghìn thi thể vùng dậy từ mặt đất, mà theo thời gian trôi qua càng có nhiều hơn nữa. Nhìn tràng cảnh rậm rạp chằng chịt này, đám thây khô "chết mà phục sinh", Tô Trường An cảm thấy cảnh tượng này trông rất quen.
Tại trấn Lam Linh, cái tên quái vật toàn thân áo đen từng có hành động giống như vậy.
Sắc mặt Tô Trường An không khỏi trầm xuống, hắn nhìn lão Thái thú, bình tĩnh nói: "Rốt cuộc là ai đã mở cửa thành, là ai đã gieo Thần huyết vào người của ngươi?"
Theo quan điểm của mình, hắn cho rằng vị này nhìn mặt mũi rất hiền lành, lại được dân chúng vô cùng kính yêu, nên chắc hẳn trong tình huống nào nó mới bị Thần huyết bám thân.
"Mở cửa thành? Thần huyết?" Sắc mặt Viên Hưng Tùng có chút mê mang, lão cau mày suy nghĩ, nhưng hình như việc này rất khó đối với lão, đến tận mấy chục hơi thở trôi qua, lão mới vỗ mạnh ót một cái, trên mặt hiện lên vẻ bừng tỉnh hiểu ra.
"Là ta mở cửa thành! Nhưng mà Thần huyết là cái gì?" Viên Hưng Tùng hồi đáp.
"Chính ngươi mở cửa thành? Vì sao?" Trường An không thể tin nổi điều này.
"Vì cái gì à? Ta đã lớn tuổi như vậy, không bao lâu nữa hẳn sẽ chết. Ta lại không muốn chết, không thể chết được. Người Man lại có phương thuốc, một loại thuốc giúp ta sống mãi. Vì thế ta bằng lòng giúp họ!" Nói đến đây lão dừng lại một chút, lão nhìn hai cánh tay của mình, rồi bỗng nhiên cơ thể lão bắt đầu nhúc nhích một cách quái dị, giống như dưới làn da của lão đang có thứ gì đó chạy qua chạy lại.
Chẳng qua bao lâu, việc lạ này đã ngừng lại.
Mà lúc này, một Viên Hưng Tùng già nua cũng biến mất không thấy, thay vào đó chính là khuôn mặt của một người con trai khôi ngô trẻ tuổi.
"Ngươi xem, ta có được thuốc chữa bệnh bọn họ định lấy cho Man vương, bây giờ ta rất mạnh, trẻ trung, có được lực lượng vô cùng lớn." Dù cho bên ngoài đã biến đổi nhưng sự điên cuồng trên mặt lão lại không giảm đi chút nào.
Tô Trường An cau mày, hắn đại khái hiểu được loại thuốc mà Viên Hưng Tùng nói đến là cái gì, nhưng làm cho hắn khiếp sợ chính là nanh vuốt của Thần tộc không chỉ tàn sát vừa bãi Nhân tộc, mà ngay cả Man tộc cũng không thể nào may mắn thoát khỏi. Thậm chí, điều đáng sợ nhất chính là bọn họ mơ mộng muốn đem Thần huyết gieo vào Man vương,
Nghĩ đến đây, Tô Trường An không khỏi hít sâu một hơi để bình ổn lại tâm trạng.
Hắn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía người đang trôi nổi giữa không trung: "Ngươi chính là người mở cửa thành, để Man quân vào thành? Vì mong muốn của bản thân, ngươi lại không quan tâm đến chuyện sống chết của mấy vạn dân chúng?" Tô Trường An nói, càng nói âm thanh càng lớn, đến cuối cùng giống như là rống lên.
"Việc này thì có vấn đề gì không? Viên gia của ta che chở cho bọn họ nhiều năm như vậy, hôm nay cũng là lúc bọn họ hy sinh để báo đáp! Huống chi ta không phải đã làm bọn họ sống lại hay sao?" Viên Hưng Tùng nói như chuyện hiển nhiên.
Hiện tại, thi thể toàn thành gần như đã đứng lên, bọn họ cong vẹo đứng vững thân thể, gương mặt đờ đẫn, căn bản là một cái xác không hồn. Cái mà Viên Hưng Tùng gọi là sống lại cũng quá lừa mình dối người.
Đến lúc này, Tô Trường An cũng không còn hứng thú nói chuyện thêm với lão nữa.
Tuy hắn có nhiều lý lẽ để phản bác lại nhưng mà trước nay lý lẽ chỉ có thể đem ra nói với người có lý lẽ, đây là đạo lý của bản thân.
Còn đối với người như Viên Hưng Tùng thì hắn cảm thấy dùng đao so với dùng miệng vẫn hợp hơn.
Cho nên, một giây sau, Tô Trường An chuyển động.
Hắn nâng đao lên cao, chém thẳng xuống cái tên Viên Hưng Tùng điên cuồng này.
Mặt Viên Hưng Tùng lộ vẻ cười lạnh, đao thế của Tô Trường An tuy cuồn cuộn nhưng trong mắt lão có chút vô lực.
Nội thương trong cơ thể lão bị vào lúc trùng kích Tinh Vẫn từ nhiều năm trước, đã từ từ được chữa trị. Cái gọi là "thuốc" so với thứ thuốc mà Cửu Anh thị tộc đưa tới không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Tử khí còn đọng trong cơ thể lão từ trước cũng bắt đầu tan biến, lão không chỉ còn sống, hơn nữa tu vi không ngừng tăng lên. Có lẽ nội thương đã hoàn toàn được chữa trị trong chốc lát nữa, thì khi đó lão có thể trùng kích cái cảnh giới trong truyền thuyết mà lão hằng mơ ước.
Vì vậy lão nghĩ rằng, lão trả giá cao như vậy cũng đáng.
Nghĩ như vậy, tay của lão nhấc mạnh lên, lập tức nắm chặt một đao chém tới của Tô Trường An.
Lão đang muốn nói gì đó, lập tức nghe tiếng nói nghiêm nghị truyền đến từ miệng Tô Trường An.
"Thập Phương!"
Tiếng nói vừa dứt thì một cỗ kiếm ý mênh mông truyền đến từ phía sau lưng, trong lòng Viên Hưng Tùng rùng mình, lão còn chưa kịp phản ứng thì nó đâm vào ót rồi xuyên ra từ mi tâm của lão.
Cô gái giống như đã sợ đến choáng váng, nghe thấy hai chữ "Thập Phương" cũng biến sắc, nhìn về phía Tô Trường An với ánh mắt cực kỳ cổ quái.
Đương nhiên hai người trong chiến trường bên kia sẽ không có tâm tư chú ý đến sắc mặt của cô gái này.
Thân thể Viên Hưng Tùng như bị thương nặng, lão lui lại mấy bước, một tia máu vàng bắt đầu chảy ra từ mi tâm của lão.
Lão không rõ người thiếu niên trước mắt, cao nhất cũng chỉ là Địa Linh làm sao có thể gây thương tích cho mình, coi như vừa rồi lão đã đại chiến với người mặc đồ đen nên đã tiêu hao lực lượng rất nhiều đi nữa, cũng coi như chưa hấp thu đủ dược lực nên cảnh giới chưa khôi phục, thì một tiểu tử cảnh giới Địa Linh, theo lý mà nói với thực lực của lão bây giờ, thì sẽ giết dễ dàng như chơi.
Lão cảm thấy rất kì lạ, không khỏi có chút chần chờ. Lão vất vả lắm mới nhặt được một cái mạng nên không thể mạo hiểm một lần nữa.
Viên Hưng Tùng lạnh lùng nhìn Tô Trường An một cái, sau đó thân thể bỗng biến mất trong bóng đêm.
Đương nhiên Tô Trường An sẽ không để lão chạy trốn, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị mang đao đuổi theo thì những thi thể khô héo kia lại gào thét xông tới.
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.