Dịch giả: Đình Phong
Tô Trường An cúi đầu nhìn thoáng qua bộ bát đũa kia. Tất nhiên nó vẫn là một bộ bát đũa nhưng bên trong còn chút thịt thừa. Không đến nỗi buồn nôn nhưng quả thực làm Tô Trường An cảm thấy buồn nôn. Hắn hiểu rõ ràng nam tử muốn nhục mạ hắn.
Nhưng hắn không rõ vì điều gì?
Hắn không quen biết gã, càng không có thù hận, tại sao phải như vậy.
Tô Trường An luôn nghĩ mãi mà không rõ vấn đề này, thật giống như trên Tướng Tinh hội năm đó, vì cái gì mà mọi người ôm lấy địch ý đối với mình, luôn tự hỏi bản thân đã làm sai chuyện gì.
Bất quá những điều này không quan trọng cho nên hắn nói: "Ta rất ghét bỏ."
Mọi người ở đây đều sững sờ, hiển nhiên không thể tưởng được tên mao đầu tiểu tử tu vi bất quá Thái Nhất cảnh lại thật lớn mật.
Vị phó tướng ném bát đũa cho Tô Trường An nghe vậy thì nhíu mày, nói với giọng tiếc hận: "Thế thì đáng tiếc chỉ còn bộ bát đũa này, nếu Nam tướng quân ghét bỏ chỉ có thể ra ngoài ăn chút ít cháo bánh ngô. Bất quá giờ đây thức ăn đã bị bọn nhãi con kia chén sạch rồi."
"Ồ, vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ để Nam tướng quân đói bụng?" Nam tử dáng người như hổ báo đang nói thì hơi ngừng lại một chút quay đầu liếc nhìn Tô Trường An thấy vẻ mặt hắn chất phác tưởng rằng đã bị mình dù họa nên nội tâm gã đắc ý nói tiếp: "Bất quá Nam tướng quân đừng quá lo lắng, Vưu mỗ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579453/quyen-5-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.