Dịch giả: Đình Phong
Như sở liệu của Ân Lê Sinh, cuối cùng Tô Trường An vẫn thỏa hiệp.
Hắn chính xác không có lựa chọn.
Tình cảnh Thiên Lam Viện đã không cho phép thiếu niên này lo trước lo sau, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi. Phía trước đến tột cùng là địa ngục hay thiên đường thì không ai có thể nói rõ ràng.
Đám người đã dần dần tán đi, Bách Viện Yến mỗi năm một lần cũng đến hồi vãn cuộc.
Tô Trường An và Cổ Tiễn Quân cũng rời khỏi đó không lâu sau.
Ân Lê Sinh tiễn bọn họ đến cửa lớn của Kinh Luân Viện, lão nhìn bóng lưng thiếu niên trong gió tuyết bị đèn lồng đường phố hắt bóng ngày càng dài đến cùng không thể thấy được nữa.
Nét vui vẻ trên mặt lão chợt thu liễm, chắp tay đứng đó mà thở dài một hơi.
"Đây đúng là một con đường rất khó khăn." Lão tự nói.
Ánh mắt lão mơ màng thả suy nghĩ bay đi thật xa, bay tới tòa học viện kia.
Trong đêm của ngày nào đó, lão đứng ngoài cửa lớn Thiên Cơ Các thật lâu sau đó mới gõ cửa.
- Lê Sinh à? Vào đi?
Trong phòng truyền ra giọng nam nhân.
Khi ấy Ân Lê Sinh mới hơn hai mươi tuổi, y dâng lên dũng khí bước vào phòng.
Đến bây giờ lão vẫn còn nhớ rõ cái đêm đó, tình hình trong gian phòng kia.
Lúc ấy Đại Ngụy trải qua mười năm nghỉ ngơi lấy sức, dân giàu nước mạnh, binh hùng tướng dũng.
Thánh Hoàng từ trước đến nay luôn là người không biết thỏa mãn với thực tại.
Lão tây chinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579379/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.