Dịch giả: talasoixanh
Nhìn vẻ mặt của Tô Trường An lúc này, Cổ Tiễn Quân cảm thấy rất vui.
Nàng khẽ quơ cánh tay nõn của mình trước mặt hắn, giọng có chế nhạo pha lẫn cười đùa mà nói: “Tô công tử à, không biết người đang nhìn cái gì vậy hả?”
“Ah!?” Tô Trường An chợt giật mình, hắn biết ngay bản thân mình đã thất thố trước mặt nàng nên mặt chợt hồng lên.
“Không… ta không có nhìn gì….” Hắn cúi đầu, thấp giọng nói.
Trong lòng Cổ Tiễn Quân cảm thấy bộ dạng này của Tô Trường An thật đáng yêu, nàng cũng không vạch trần lời nói dối của hắn. Chẳng qua, nàng chợt đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Tô Trường An, nàng khẽ nói: “Tô công tử, đi thôi! Nếu người muốn chấn hưng Thiên Lam viện thì đây chính là thử thách đầu tiên. Người cứ yên tâm vì đã có Tiễn Quân bên cạnh rồi.”
Tô Trường An cảm thấy có một sự ấm áp hòa cùng ôn nhu truyền đến từ lòng bàn tay.
Sau việc Ngọc Hành vẫn lạc, tâm tình nguội lạnh của hắn giờ đã sinh ra ít dũng khí. Hắn nhìn Cổ Tiễn Quân rồi khẽ gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo cũng thêm phần linh hoạt cùng thanh tịnh.
“Đi thôi.” Sau khi nói xong, hắn đẩy cửa cỗ nặng nề của đại sảnh Kinh Luân Viện, một bên nắm tay nữ tử kia, trong lòng tràn đầy kiên định và quyết tâm bước vào.
Bầu không khí trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt.
Huyên náo, ồn ào, ly, cốc chạm nhau nhiệt liệt. Thức ăn, rượu ngon được mang lên liên tục, nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579368/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.