Dịch giả: Tiểu Nhiễm
Đến lúc Tô Trường An trở về viện, ánh sao cực kỳ sáng rõ, khiến bóng của hắn kéo dài trên mặt đất.
Hắn đẩy ra cửa Thiên Lam viện thì thấy một cô gái đang đứng ở sau cửa. Bởi vì ánh sao chiếu vào lưng, nên Tô Trường An không thấy rõ khuôn mặt nàng. Nhưng đôi mắt kia lại rất sáng, không kém mấy so với vì sao trên bầu trời.
Tâm tình vốn xao động của Tô Trường An không khỏi bình phục rất nhiều.
“Thanh Loan sư thúc.” Hắn gọi.
Cô gái khẽ gật đầu. Sau đó, giọng nói lạnh lẽo gần như không có một chút tình cảm nào chợt vang lên.
“Ngọc Hành đại nhân bảo ngươi sau khi trở về thì đến gian phòng của người.”
Tô Trường An khẽ gật đầu, đồng thời không hề cảm thấy bất ngờ. Hắn mơ hồ cảm giác Ngọc Hành biết được mọi chuyện. Vì vậy, hắn dùng giọng trầm thấp chào hỏi một tiếng với Thanh Loan, rồi đi về phía gian phòng của Ngọc Hành.
Cô gái quay đầu nhìn bóng lưng thiếu niên kia, nhíu mày. Nàng cảm giác được Tô Trường An bây giờ có chỗ nào đó không giống bình thường, nhưng cụ thể là điểm nào thì nàng lại không nói ra được.
Kéttt!
Tô Trường An đẩy ra cửa phòng có chút cũ kỹ của Ngọc Hành.
Hắn đi đến trước mặt lão.
Lão già này đang ngồi trên ghế thái sư mà chợp mắt.
Lão vốn như vậy, cho dù đã buồn ngủ đến mức mắt gần như không thể mở, nhưng hai mắt lại chưa bao giờ thật sự khép lại. Tô Trường An cảm thấy điều này cũng không tốt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579320/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.