Dịch giả: Đình Phong "Đích thực là có chuyện như vậy.” Lão già nói ra lần nữa, âm thanh phát ra như trước không dao động cũng không sợ hãi. Như là một cây già với gốc rễ chằng chịt vững vàng, mặc trời mưa to gió lớn vẫn đứng sừng sững bất động. Khóe miệng của Long Tương Quân chợt hiện lên nụ cười nhạt, gã vừa cười vừa nói: "Nếu là như vậy, Thừa tướng nên cảm ơn Long mỗ thật tốt." "À?" Hai mắt của lão già chợt mở ra, sắc mặt vẫn bình tĩnh như ao tù nước đọng, nhưng trong ánh mắt của lão dường như có sóng cả bắt đầu dâng lên. Điện Thái Hòa hình như tối hơn rất nhiều, một trận gió không biết xuất phát từ đâu cũng chẳng biết đến nơi nào, nhưng nó lại như từ trên người lão già cùng Long Tương Quân lướt sang bên cạnh. Tóc hoa râm của lão già tung lên, ống tay áo của Long Tương Quân chập chờn. Bọn họ nhìn nhau, trong ánh mắt giống như có tư thế hào hùng đang đối kháng mãnh liệt trên không trung, không ai nhường ai. Điện Thái Hòa càng thêm yên tĩnh, những cung nữ và hoạn quan đang bận rộn kia cũng nhận ra điều khác thường nên ngừng việc trong tay lại, kính sợ nhìn hai vị đứng trong cuồng phong kia. "Thánh Hoàng giá lâm!" Một thanh âm lanh lảnh vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị lặng ngắt như tờ này. Hai người trong đại điện thu hồi ánh mắt của mình gần như cùng một lúc. Mọi người rối rít quay trở lại chỗ ngồi, bọn hắn biết rõ có Thánh Hoàng tại đây, trận xung đột này tạm thời sẽ bình thường trở lại. Tô Trường An tất nhiên cũng quay về vị trí của mình, điều cực khéo chính là Long Tương Quân cùng Như Yên cũng ngồi ngay bên cạnh hắn. Long Tương Quân vẫn bình thản ung dung như trước mà phe phẩy quạt xếp trên tay, còn Như Yên lại cúi đầu trầm mặc không biết đang nghĩ gì. Thân phận của nàng bị Long Tương Quân công khai nói ra, tất nhiên không thể tránh được bị những vị quan to hiển quý trong đại điện chỉ trỏ, ngay cả những hoạn quan và cung nữ cũng dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng. Vì vậy Như Yên cảm thấy rất bất an, nhưng điều làm nàng lo sợ nhất vẫn là tin tức mà vị thừa tướng kia muốn gả con gái cho Bắc Thông Huyền. Chuyện này đối với nàng mà nói chả khác nào sét đánh giữa trời quang. Đây cũng không phải vì nàng không tin Bắc Thông Huyền. Nhưng mười năm. Mười năm là một quãng thời gian dài dằng dặc. Nhất là với một cô gái hai mươi tuổi, mười năm gần như là đoạn thời gian xinh đẹp nhất của cuộc đời nàng. Bây giờ nàng không bao giờ là hoa khôi được các quan to hiển quý kia vung tiền như rác nữa. Nàng đã không còn xinh đẹp, khóe mắt dù đánh phấn rất dày nhưng cũng không thể che hết được nếp nhăn, tóc mai hai bên đã xuất hiện sợi bạc nhổ không hết. Ngoại trừ những thứ này cũng không còn vật gì để nàng có thể dựa vào, còn bản thân ư, bất quá chỉ là một cô gái yên hoa liễu hạng mà thôi. Như Yên không biết với tấm thân tàn hoa bại liễu này, thì vốn liếng đâu để đấu với vị thiên kim của Thừa tướng đại nhân. Nàng dùng mười năm để đánh bạc, nhưng đến giờ phút này nàng mới hiểu được, mười năm trôi qua gần như thắng hết thẻ đánh bạc mà bản thân có được. Đến cùng chỉ còn một lần đánh cược chính là người đàn ông kia, sầu khổ triền miên chờ đợi suốt mười năm. Như Yên muốn đứng người dậy, nghĩ phải chạy trốn khỏi nơi đây. Nàng không muốn đánh bạc, cũng không dám đánh bạc. Mười năm này nàng đã thua sạch, nếu như thẻ đánh bạc của trận cuối cùng cũng thua, nàng tất nhiên sẽ trắng tay. Người với hai bàn tay trắng, sống cũng như chết. Nhưng một cánh tay lúc này đưa ra ngoài, ép thân thể vừa mới đứng lên của nàng hạ xuống. Tay kia nhìn thì nhỏ nhưng tựa như có lực nghìn quân làm cho nàng phản kháng một chút cũng không được. "Đến rồi, thì không thể đi." Chủ nhân của âm thanh âm nhu này nói ra. Như Yên nghiêng đầu nhìn người đàn ông có tướng mạo ôn nhu này, thấy mắt gã lúc này đã híp thành một đường nhỏ. Theo gã đã gần hai mươi năm nên nàng biết rõ, mình không thể không nghe lời gã. Nàng gượng gạo xoay người qua, cúi đầu trầm mặc. Tô Trường An thấy được toàn bộ chuyện này. Hắn hiểu được sầu lo trong lòng Như Yên, bản thân làm sao không có lo lắng giống như vậy. Nhưng hắn vẫn cố chấp tin tưởng như trước, Như Yên là Thúy Ngọc, Bắc Thông Huyền là Nam Uyển. Hắn thấy trên đời đã có được đao khách như Mạc Thính Vũ và Sở Tích Phong. Vậy tất nhiên cũng có Bắc Thông Huyền như Nam Uyển. Đây là một chuyện vô căn cứ nhưng Tô Trường An vẫn cảm thấy trên đời nên có đạo lý như vậy. Cho nên hắn nói với Như Yên lần nữa: "Như Yên tỷ tỷ, ngươi yên tâm, Bắc đại ca nhất định sẽ không đồng ý việc hôn nhân này." Lúc này có một đám người đi tới. Hoặc là nói hoạn quan cùng cung nữ đang vây quanh một người đi vào. Đó là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi. Lông mày của y như đao gọt, ánh mắt như sao. Y đang mặc nguyên bộ la gấm màu vàng kim, đi tới rất đường hoàng. Râu tóc trên mặt y như sư tử giương bờm, dù chưa tức giận nhưng một trận uy nghiêm lạnh lùng như thực chất lan ra. Những nơi y đi qua, bất luận là hoạn quan cung nữ hay là tam công cửu khanh đều phải phục mình lễ bái. Cuối cùng, y đi tới trước tòa ghế rồng vàng son lộng lẫy. Y xoay người, phất lên ống tay áo sau đó ngồi lên chiếc ghế uy nghiêm kia. "Chúng ái khanh bình thân." Thanh âm của y hùng hậu không gì sánh được, vang lên như là hồng chung đại lữ. "Tạ chủ long ân." Mọi người trong Thái Hòa điện nói ra. Sau đó tất cả đều đứng dậy, ngồi ngay ngắn tại vị trí của mình. "Trẫm. Khởi từ nhỏ yếu, đường võ mà đi. Sinh gặp loạn thế, Hán thất ngu ngốc, dân chúng lầm than. Lúc không anh hùng, từ thằng ranh mà thành danh. Vì thế khởi nghĩa vũ trang, thử cứu bá tánh trong nước lửa, nâng lại cơ nghiệp đang đà ngã nghiêng." "Nam chinh bắc chiến tám mươi năm, bình Giang Đông, thu đất Thục, cuối cùng thống nhất Đại Ngụy ta." "Sau đó vì nước dốc sức trăm năm, mới có Đại Ngụy thế bình thịnh thế như bây giờ!" "Ngô Hoàng thánh minh!" Lúc này tất cả bá quan lại quỳ phục hô to. "Hôm nay là ngày đại thọ hai trăm mười một tuổi của quả nhân, đây là chén thứ nhất." "Ta kính Giang Đông mãnh hổ, Thiên Thương Sở Tiêu Hàn!" Người đàn ông nâng chén rượu nhìn trời nói ra, thanh âm của y tang thương lại thắm thiết, giống như là muốn xuyên không thời gian ngàn vạn năm truyền lại đoạn thời gian quần hùng lúc ấy. "Kính Sở Tiêu Hàn!" Đủ loại quan lại đồng thời nâng chén nói với bầu trời sao. Nó vang rất xa, thật lâu không dứt. Một bầu rượu cạn. "Chén thứ hai này!" Người đàn ông nâng chén lần nữa nhìn sao trời. "Ta kính Ngọa Long đất Thục, Thiên Động Ngọc Tả Thành!" "Kính Ngọc Tả Thành!" Lại một bầu rượu cạn. "Chén thứ ba này, ta kính Thiên Lam nhị hùng, Thiên Xu Thiên Quyền!" ... Sau nửa canh giờ. Đã gần trăm bầu rượu uống cạn. Thánh Hoàng nhắc tới cũng gần trăm cái tên. Những người này, bọn là có thể là địch cũng có thể là bằng hữu của Thánh Hoàng, nhưng không ngoại lệ đều là Tinh Vẫn, đều sống trong hai trăm năm gần đây. Đám Tinh Vẫn đó hi sinh cho thái bình của Nhân tộc từ trong loạn thế. Từng người trọng bọn họ đều có một truyền kỳ, đều đáng quan trọng để dùng bút mực ghi chép. Cũng không ngoại lệ, tất cả bọn họ đều đã chết. Nhưng Thánh Hoàng vẫn còn sống. Có lẽ vì men rượu xông lên đầu, vị Tuyên Đức Võ Uy Thánh Hoàng của Đại Ngụy chợt trở nên có chút hoảng hốt. Y quay đầu nhìn xuống thấy cả triều bá quan văn võ nhưng không có một người cũ. "Bọn hắn đều chết hết rồi." Y thì thào mà chỉ mình mới có thể nghe được. Với tư cách là một con người, y đã sống quá lâu, lâu đến mức những người yêu hay hận y đều đã chết hết. Y không hiểu chợt cảm thấy cô đơn. Y ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới trên đời dường như vẫn còn một người như vậy còn sống, cùng già với y trên cõi đời này. "Ngọc Hành đâu? Trẫm muốn cùng Ngọc Hành nâng một ly!" Y nói ra như vậy. Nhưng mà lại không có người trả lời y. "Trẫm hỏi các ngươi, Ngọc Hành đâu rồi?" Y hỏi lại lần nữa những bá quan văn võ dưới triều. Tất cả mọi người đều nhìn ra được vị Thánh Hoàng của Đại Ngụy này đã có chút men say, cho nên quần thần đều quỳ rạp xuống, không dám ở thời điểm này sờ vào xúi quẩy. "Bệ hạ, thân thể Ngọc Hành đại nhân mang bệnh nhẹ, không thể tới tham gia thọ yến lần này." Lúc này, vị thừa tướng của Đại Ngụy là Tư Mã Hủ đứng dậy chắp tay, cúi đầu trả lời. "Nhưng đồ tôn của y, đồ đệ của Thiên Đao Mạc Thính Vũ đã đến rồi." "Đồ tôn?" Thánh Hoàng sững sờ, bản thân dường như đang cố gắng hồi tưởng phải chăng đã từng thấy qua người như vậy. "Bệ hạ đã quên? Người còn từng cùng vi thần nói qua sẽ ban thưởng cho hắn cùng con trai của Ngụy Linh Thần tướng về sự việc ở Lam Linh trấn đây." Tư Mã Hủ cúi đầu như trước nhắc nhở. "Đúng!" Thánh Hoàng vỗ bàn dài phía trước một cái, như là đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng. "Nhanh truyền hai người này yết kiến!" Bên cạnh y luôn có một vị hoạn quan đứng thẳng, sau khi đạt được gợi ý thì hắng giọng một cái, dùng âm thanh lanh lảnh không gì sánh được nói ra. "Truyền học sinh Thiên Lam, Nam Tước Đại Ngụy Tô Trường An, con trai Thần tướng Đỗ Vĩ, Đỗ Hồng Trường yết kiến!" Tô Trường An sững sờ, hắn không nghĩ tới có chuyện như vậy. Vốn hắn tưởng chỉ là giúp đỡ sư tỷ một trận thi đấu, lại không nghĩ tới còn phải diện thánh. Hắn không khỏi có chút khẩn trương nên đặt ly rượu vừa mới cầm trên tay xuống, sau đó vội vàng đi đến trước điện. Hắn có chút bối rối nên đi không tự nhiên mặc dù hắn không hề say. Người cha Tô Thái của hắn thích rượu như mạng nên bản thân đâm ra ghét rượu. Tô Trường An chỉ làm bộ trong trận rượu thả cửa vừa mới diễn ra kia, một giọt cũng chưa thấm. Đợi lúc hắn đi đến trước điện, Đỗ Hồng Trường đã cúi đầu quỳ sát tại chỗ đó. Tô Trường An không hề biết những lễ nghi này cho nên cũng học theo bộ dáng của Đỗ Hồng Trường mà quỳ xuống. "Hai ngươi ai là đồ tôn của Ngọc Hành, ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem!" Thannh âm trên đài bỗng nhiên vang lên. Tô Trường An có thể cảm giác được lúc nói lời này, Thánh Hoàng không hề sử dụng chút xíu linh lực nào nhưng hắn theo bản năng vẫn có một cơn ảo giác muốn thần phục. Hắn cắn răng vứt suy nghĩ tự nhiên xông tới này ra khỏi đầu. Sau đó Tô Trường An ngẩng đầu lên, nhìn về người đàn ông trước mắt này, nhìn vị Tuyên Đức Võ Uy Hoàng đế thống trị thiên hạ đã trăm năm. "Ngươi tên là gì?" Người trên đài hỏi. "Tô Trường An." Hắn thành thật trả lời. "Tô Trường An?" Thánh Hoàng thì thầm một lần, "Trường An, Trường An. Ổn định và hoà bình lâu dài. Tên rất hay!" Y giống như thật cao hứng, nhưng Tô Trường An lại cảm thấy kì quái. Tên Trường An rất kỳ lạ và quý hiếm sao? Hoàng đô của Đại Ngụy chẳng phải gọi là Trường An sao? "Ngươi chính là người tại Bắc địa được Mạc Thính Vũ thu làm đồ đệ?" Thánh Hoàng lại hỏi. "Vâng." Tô Trường An gật đầu. "Nói như vậy, là ngươi thấy được Mạc Thính Vũ giết Huỳnh Hoặc?" Giọng nói của Thánh Hoàng lúc hỏi câu này có chút khác thường, không biết vì men say hay lại có thâm ý gì khác. Tô Trường An vì không kịp đề phòng vấn đề như vậy nên trên trán xuất hiện mồ hôi dày đặc. Hắn chợt ý thức được, sinh tử của sư nương không giấu được sư thúc tổ Ngọc Hành, vậy tất nhiên cũng không thể giấu diếm được ánh mắt của người đàn ông trước mắt này. Nhưng sau mấy hơi do dự, hắn vẫn kiên trì nói ra. "Đúng. Thần (nguyên văn “ngã”: ta) tận mắt nhìn thấy sư phó một đao chém xuống mệnh tinh của Huỳnh Hoặc!" ---o0o---
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]