Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Tiểu Nhiễm
Sau đó, Tô Trường An dẫn Hạ Hầu Túc Ngọc đi thăm Cổ Tiễn Quân.
Tuy rằng thân thể của Cổ Tiễn Quân đã không còn đáng ngại, hơn nữa hai người từ trước đến nay đều không hợp, nhưng lúc này không biết vì sao mà hiếm thấy không còn đấu võ mồm. Điều này khiến Tô Trường An có chút khó hiểu, nhưng cảm thấy chung quy đây là chuyện tốt.
Chờ Hạ Hầu Túc Ngọc rời khỏi, sắc mặt Cổ Tiễn Quân chợt trở nên nghiêm túc. Nàng nhìn về phía Tô Trường An rồi hỏi: "Tô công tử thật sự muốn tham gia thi đấu giúp Ngũ hoàng tử?"
"Ừ." Tô Trường An cũng không chú ý tới sự khác thường của Cổ Tiễn Quân, lơ đãng nói: "Chỉ là một trận thi đấu mà thôi. Ta sẽ hành động cẩn thận."
Cổ Tiễn Quân sững sờ, hiểu ra Tô Trường An không hề biết thâm ý trong đó. Nàng đang định nói chút gì đó thì lại nghĩ Ngọc Hành đại nhân nhất định cũng hiểu rõ, nếu người không nói gì tức là ngầm đồng ý việc này rồi. Vì vậy, Cổ Tiễn Quân do dự một chút, rốt cục rút lại lời nói đã đến bên miệng.
"Người có biết đối thủ là ai không?" Nàng hỏi tiếp.
Tô Trường An lắc đầu nói: "Chỉ biết là có một vị tên Bắc Thông Huyền, là cao thủ trên Thiên Bảng. Chẳng qua ta cũng không cần đối phó với người này, mà là đệ tử của học viện khác, nhưng cụ thể là ai thì chưa biết."
Cổ Tiễn Quân nghe vậy, sắc mặt trở nên có chút u ám. Với mạng lưới cơ sở ngầm trong thành Trường An của Ngũ hoàng tử, cho dù không thể xác định cụ thể người thi đấu là ai, nhưng nghĩ đến vẫn có thể tìm hiểu được giới hạn trong những người nào. Mà Ngũ hoàng tử lại không muốn lộ ra tin tức như vậy, điều này khiến cho Cổ Tiễn Quân không khỏi sinh ra hoài nghi. Nàng không rõ trong hồ lô của Hạ Hầu Túc Ngọc và Ngũ hoàng tử này rút cục bán loại dược gì.
"Ta giống như từng nghe qua cái tên Bắc Thông Huyền này ở đâu đó." Lúc này, Phàn Như Nguyệt vừa đi tới bèn tiếp lời.
"Nghe nói là một vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong khi đánh nhau với Man tộc ở Tây vực đã nhiều lần lập công lớn, chắc hẳn sự tích về y cũng được lưu truyền trong thành Trường An này." Tô Trường An nói.
"Không đúng." Ai ngờ Phàn Như Nguyệt lại cau mày, lắc đầu, sau đó mắt chợt sáng lên giống như nhớ tới chuyện nào đó cực kỳ quan trọng. "Ta nhớ ra rồi, là Như Yên tỷ tỷ."
"Như Yên?" Lần này đến lượt Tô Trường An ngây người. Hắn suy nghĩ kỹ một hồi, cô gái này chính là thị nữ ngồi cùng bàn với bọn hắn hôm ở Mẫu Đan các. Lúc ấy bọn hắn phát sinh xung đột với Vương công tử, chính là nàng gọi các chủ Mẫu Đan các Long Tương Quân tới giúp đỡ. Vì vậy, Tô Trường An khi đó còn nghĩ nên cảm tạ nàng như thế nào, chỉ có điều vì một vài chuyện sau đó mà chậm trễ. Nhưng hắn vẫn không rõ Bắc Thông Huyền có quan hệ như thế nào với Như Yên.
Phàn Như Nguyệt tự nhiên nhìn ra Tô Trường An nghi hoặc nên nói tiếp: "Như Yên tỷ tỷ cũng từng là hoa khôi của Mẫu Đan các. Trong ngày xuất các của mình, tỷ ấy đã gặp được một thiếu niên."
Nói đến đây, Phàn Như Nguyệt dừng lại một chút. Nàng có chút xấu hổ liếc Tô Trường An thì thấy sắc mặt hắn như thường, điều đó khiến nàng có chút giận dỗi trong lòng nhưng vẫn nói tiếp: "Thiếu niên kia vì nàng mà quát lớn mọi người. Tuy rằng đêm đầu tiên của Như Yên tỷ tỷ cuối cùng vẫn bị khách uống rượu mua mất nhưng tỷ ấy lại ái mộ người thiếu niên kia từ lúc đó. Chỉ tiếc gia cảnh y bần hàn, không có đủ tiền để chuộc thân cho Như Yên tỷ tỷ. Nàng vì gặp được y mà bản thân thường bỏ tiền để lưu lại y qua đêm. Sau đó, thiếu niên kia nhận được lệnh điều động, phái đến tòng quân ở Tây vực. Trước lúc đi, y bảo tỷ tỷ đợi mình, đợi đến lúc y công thành danh toại tất nhiên sẽ trở về lấy nàng."
"Ta cũng là tình cờ nghe được một vài tỷ tỷ lớn tuổi trong Mẫu Đan các nói chuyện với nhau, thiếu niên kia hình như gọi Bắc Thông Huyền. Mà Như Yên tỷ tỷ vì y mà trong những năm gần đây cự tuyệt không biết bao nhiêu quan to quyền quý muốn chuộc thân cho nàng. Không ngờ rằng y bây giờ thật sự trở lại kinh thành, còn trở thành Tướng quân nổi danh ở Tây Lương bên kia. Nhiều năm nhẫn nhịn và đau khổ của Như Yên tỷ tỷ rút cục cũng chấm dứt rồi."
Phàn Như Nguyệt càng nói càng cao hứng, thật giống như người đợi tình lang của mình trở về chính là nàng mà không phải Như Yên. Tính nết nàng là như vậy đấy, sẽ vì người mình quan tâm được hạnh phúc mà cảm thấy cao hứng từ tận đáy lòng.
Tô Trường An nghe vậy cũng là sững sờ. Tuy rằng hắn cảm thấy Như Yên là một cô gái tốt nhưng không ngờ rằng phía sau còn có chuyện xưa như vậy. Hắn nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mà bản thân đã từng đọc qua, nó tên là Nam Thúy Ca.
Cuốn sách kể về một vị thư sinh gọi Nam Uyển yêu mến một cô gái lầu xanh tên Thúy Ngọc. Vì gia cảnh Nam Uyển bần hàn lại muốn vào kinh đi thi, Thúy Ngọc đã bán hết đồ trang sức rồi góp với số tiền mà bản thân để dành nhiều năm để làm lộ phí cho Nam Uyển đi kinh đô. Nam Uyển cũng không chịu thua kém mà thi đậu công danh, áo gấm về nhà, cuối cùng cưới được Thúy Ngọc.
Đây là một trong những tiểu thuyết mà Tô Trường An thích nhất, nhưng hắn cũng không biết vì sao mình yêu thích nó. Chẳng qua hắn cảm thấy bất kể là Thúy Ngọc đơn thuần dâng hiến cho Nam Uyển hay Nam Uyển một lòng một dạ với Thúy Ngọc thì đều là việc rất đáng trân trọng, mà Tô Trường An thích những điều như vậy, chỉ đơn giản thế thôi.
Mà Bắc Thông Huyền và Như Yên lại cực kỳ giống Nam Uyển và Thúy Ngọc trong tiểu thuyết.
Tô Trường An suy nghĩ một chút rồi nói thêm: "Thọ yến của Thánh Hoàng vào ba ngày sau, Bắc Thông Huyền bây giờ còn đang ở trên đường nhưng nghĩ đến trong hai ngày tới này có thể về tới kinh đô."
"Thật sao?" Phàn Như Nguyệt nhìn qua có chút hưng phấn. Lúc còn ở Mẫu Đan các, Như Yên là một trong số ít người đối xử tốt với nàng, cho nên trong lòng tự nhiên cảm thấy cao hứng vì cô ấy. Nàng chợt tiến lên phía trước rồi giữ chặt tay của Tô Trường An, mang theo ngữ khí như đứa bé làm nũng mà nói: "Tô công tử, bây giờ chúng ta đi thăm Như Yên tỷ tỷ có được không, ta muốn lập tức nói tin tức này cho tỷ ấy."
Tô Trường An sững sờ, hắn cũng có ý tưởng này nên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Ngươi chờ ta một lúc."
Hắn nói xong rồi đi ra ngoài trong ánh mắt nghi hoặc của hai cô gái. Chưa đến một khắc sau, hắn quay lại phòng, trong tay có thêm một cuốn sách.
"Đi thôi." Hắn vừa cười vừa nói với Phàn Như Nguyệt.
"Đây là sách gì vậy?" Phàn Như Nguyệt cầm lên cuốn sách đã có chút ố vàng từ trên tay của Tô Trường An, thấy trên trang bìa viết ba từ "Nam Uyển Ca".
"Quà mừng." Tô Trường An trừng mắt về phía nàng mà nói.
"À." Phàn Như Nguyệt bĩu môi, có chút giận Tô Trường An thừa nước đục thả câu. Nhưng trong lòng của nàng lúc này đã bị chuyện của Như Yên lấp đầy nên cũng không miệt mài theo đuổi việc này.
"Vậy chúng ta đi thôi." Tô Trường An nói, sau đó chuẩn bị rời đi với Phàn Như Nguyệt.
"Tô công tử cứ đi như vậy sao?" Ngay lúc này, Cổ Tiễn Quân vốn ở một bên lẳng lặng nghe hai người đối thoại chợt lên tiếng.
Tô Trường An sững sờ, cho rằng Cổ Tiễn Quân tức giận vì chính mình không hỏi nàng có muốn đi cùng không. Trong lòng hắn thầm nghĩ bản thân đã sơ ý, lập tức vội vàng nói: "Nếu như Tiễn Quân không sao thì có thể cùng đi với bọn ta. Như Yên tỷ tỷ là một người rất tốt."
Nhưng Cổ Tiễn Quân lại lắc đầu nói: "Thiếp thân không quen biết với Như Yên cô nương mà Tô công tử nói đến, nếu đi cũng không biết nói chuyện gì. Chỉ là nơi như Mẫu Đan các cũng không phải muốn vào là có thể vào được. Thiếp thân không biết lần trước các người vào bằng cách nào, nhưng ta nghĩ lúc này cũng không có may mắn như vậy."
Tô Trường An được Cổ Tiễn Quân nhắc nhở mới nhớ đến lúc bọn hắn tiến vào Mẫu Đan các có mấy gã sai vặt cản đường, cuối cùng phải nhờ vào một miếng đồng bài của sư tỷ mới được vào. Nghĩ tới đây, hắn mới nhận ra Mẫu Đan các không phải dễ vào như vậy, điều này thật sự có chút làm khó hắn.
Đúng lúc này, Cổ Tiễn Quân chợt móc ra một vật từ trong ngực rồi khẽ ném, nó lập tức rơi vào trong tay Tô Trường An.
Tô Trường An cầm vật này rồi nhìn qua, cũng là một miếng đồng bài, chỉ có điều trên đó khắc một chữ "Cổ" rất nổi bật.
"Cổ gia và Long gia từ xưa đến nay đều làm ăn qua lại với nhau, cho nên chúng ta có mấy miếng đồng bài như vậy. Nó có ý nghĩa chỉ cần là sản nghiệp của Long gia ở Đại Ngụy thì đều có thể ra vào mà không bị cản trở, nghĩ đến Mẫu Đan các này cũng không phải ngoại lệ." Cổ Tiễn Quân nói.
Nhưng trong lòng Tô Trường An lại không khỏi nhảy dựng. Mặc dù chữ trên vật này khác với chữ trên miếng đồng bài mà sư tỷ lấy ra hôm đó nhưng những phương diện khác thì thật sự giống nhau như đúc. Cũng không biết vì sao sư tỷ nói đó là miếng bài tượng trưng cho thân phận hoàng thất của bọn họ, mà từ miệng Cổ Tiễn Quân lại biến thành lệnh bài mà Long gia đặc biệt chuẩn bị cho khách quý ra vào rồi.
Hắn đang muốn suy nghĩ kỹ hơn thì Phàn Như Nguyệt ở một bên hối thúc: "Thật tốt quá, Tô công tử, chúng ta mau đi thôi." Nhìn bộ dạng của nàng hiển nhiên là gấp không chịu được rồi.
Tô Trường An cũng thu lại sự nghi hoặc vừa nổi lên trong lòng. Hắn nói một tiếng cảm ơn với Cổ Tiễn Quân rồi dẫn Phàn Như Nguyệt đi ra Thiên Lam viện, sau đó đi về phía Mẫu Đan các.
Lại không biết sau khi bọn hắn rời đi, Cổ Tiễn Quân vốn không có biểu lộ gì chợt hít sâu một cái, u ám nói.
"Tô công tử, thành Trường An này tràn ngập lang sói đấy."
---o0o---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.