Dịch giả: Đình Phong
Có câu sơn trung vô giáp tử, hàn tẫn bất tri niên. (1)
Mặc dù Tô Trường An không ở trong núi nhưng hắn cũng trong nội viện.
Hắn mỗi ngày buổi sáng luyện đao, buổi chiều tập kiếm, đến buổi tối lại luyện thổ nạp chi pháp, tu hành linh khí.
Thời gian thấm thoát, xuân đi thu đến, đã sang thang chín.
Năm sáu tháng này nhìn như bình thản nhưng thực sự đặc sắc.
Sau khi cùng Sở Tích Phong nói chuyện, hắn rốt cuộc cũng yên tâm những xao động của bản thân, không giống như trước kia cảm thấy buồn rầu bởi vì mỗi ngày luyện đao lại kéo dài thật lâu mà không học được một chiêu nửa thức của Sở Tích Phong.
Hắn bắt đầu tỉ mỉ thưởng thức đao pháp của Sở Tích Phong, đương nhiên dùng mắt của hắn không thể xem được những thứ cao sâu. Chỉ là cảm thấy mỗi một chiêu của Sở Tích Phong nhìn như bình thản nhưng lúc ra chiêu mang theo một cái "Thế".
Đúng vậy, là "Thế".
"Thế" này là lực, lại là tướng.
Thế do ý thành. Ý do tâm sinh.
Thế đến mức tận cùng liền thành "Vực", "Vực" cực thì sinh đạo.
Đạo thành liền sinh Tinh Vẫn!
Nhưng mấy thứ này cũng không phải do Tô Trường An ngộ ra được, đây là Cổ Tiễn Quân nói cho hắn biết.
Hắn biết rõ, phải tìm ra đạo của chính mình, đầu tiên phải có "Ý" của bản thân, kỳ thật hắn cũng không thiếu thứ gọi là "Ý". Mạc Thính Vũ cho hắn bên trong tinh linh đã có “Ý” như vậy. "Ý" đây chính là đao ý. Nhưng đó là Mạc Thính Vũ "Ý",
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579282/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.