Dịch giả: chichiro 
Đây là một câu nói cực kỳ đột ngột nhưng Khai Dương lại nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói ngày mai mặt trời sẽ mọc, trăm sông cuối cùng sẽ đổ về biển vậy. 
Thanh Loan nhíu mày càng sâu, đến cảnh giới như bọn họ thì hiểu biết về quy tắc thế giới đã đến một mức độ rất huyền diệu. Rất nhiều lời nói, ý nghĩa của nó so với mặt ngoài của nó càng thêm phức tạp, sâu sắc thậm chí khó hiểu. 
Mà chữ "Duyên" chính là một trong số đó. 
Nó là ân, cũng là oán; là nhân, cũng là quả; là gặp gỡ, lại càng là chia ly. 
Theo lý thì Khai Dương với tư cách Tinh Vẫn, chắc là sẽ không nói bừa. 
Nhưng nàng tu hành chính là chí bảo 《 Thái Thượng vong tình lục 》của Tinh Thần Các, tâm nàng không trần tục không dơ bẩn, thân này cũng không dính nhân quả. 
Cho nên nàng lắc đầu, nói: "Ta với thiên địa nơi này đã không còn nhân quả. " Nàng nhớ lại ở Bắc Địa hai năm trước, trong trận tuyết kia, nàng đã mất đi nhân quả cuối cùng rồi, cho nên hai năm qua tu vi tinh tiến. 
Khai Dương nghe vậy chỉ cười: "Thiên địa sinh cô là nhân, cô chưa chết chính là chưa trả thiên địa quả, làm sao có thể nói không còn nhân quả với thiên địa đây?" 
Thanh Loan sững sờ, trong lòng không hiểu sinh ra một chút khó chịu: "Cho dù ta còn có nhân quả với thiên địa thì có liên quan gì tới ông. " 
"Cô còn có một đoạn nhân quả với Thiên Lam ta." Ánh mắt Khai Dương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579265/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.