Dịch giả: Mạn Mạn
Đao của Sở Tích Phong không xuyên qua kiếm của Tô Trường An như y nghĩ. Kiếm của Tô Trường An dừng chuẩn ở một điểm nào đó trên đao, đây là một điểm rất kỳ diệu, nó là nơi nhát chém của y dùng lực yếu nhất. Nhưng theo lý thuyết, cho dù là lực đạo ít nhất thì với sức của Tô Trường An cũng không thể nào đỡ được. Nhưng hỏng ở chỗ, y muốn giữ lại mạng của Tô Trường An, vì vậy khoảnh khắc hạ đao xuống liền thu lại ba phần lực đạo.
Ánh mắt Sở Tích Phong bỗng nhiên trừng to, y nhận ra một kiếm này của Tô Trường An không phải là trùng hợp. Tô Trường An chuẩn xác tìm được sơ hở của y, thậm chí còn đoán ra y cuối cùng sẽ thu lại vài phần lực đạo. Y cảm thấy kinh ngạc, đây là loại thiên phú gì? Cho dù là y tung hoành trên Đao đạo nhiều năm cũng tự nhận không làm được đến vậy. Y nghĩ đến đó không khỏi có chút thất thần.
Nhưng cao thủ so chiêu, thắng bại thường phân định trong chớp mắt.
Tô Trường An không tính là cao thủ, nhưng hiện tại hắn là vậy, chí ít thì lúc này đây hắn là cao thủ.
Hắn bắt được sơ hở của Sở Tích Phong, kiếm khẽ vung lên hất thanh đao của Sở Tích Phong ra, sau đó tay phải khẽ chuyển, nắm chuôi kiếm đâm thẳng về trước, mũi kiếm cách Sở Tích Phong chưa đầy nửa tấc chợt dừng lại.
"Ngươi thua." Tô Trường An nói, giọng nói của hắn bình tĩnh, thái độ đúng mực, trong ánh mắt cũng không có nét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579255/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.