Dịch giả: Mạn Mạn
Không khí trong xe lại trầm xuống.
Đối với những người ngồi đây, dù là Lưu Đại Hoành tung hoành giang hồ nhiều năm hay Cổ Ninh mới mười sáu tuổi thì "chết" vẫn là một chữ vô cùng nặng nề.
Nhưng Tô Trường An lại nở nụ cười, tựa như đêm đó Mạc Thính Vũ mỉm cười chịu chết, Ngô Đồng cười tiễn đưa y. Hắn và Cổ Ninh trạc tuổi nhau, chưa hiểu rõ thế nào là sống chết. Hắn chỉ biết rằng phải cười, cho dù giây tiếp theo phải đối mặt với núi đao biển lửa cũng phải cười, bởi vì ngươi phải nói cho thế giới này biết rằng: ngươi không chịu thua.
"Thực ra, Lưu đại ca và Cổ huynh không cần quá lo lắng." Tô Trường An nói, "Cổ gia rốt cuộc đắc tội với ai chúng ta không biết. Nhưng có một điều, bọn họ muốn đưa Cổ Tiễn Quân đến Trường An an toàn, hơn nữa còn là do chúng ta hộ tống. Cổ huynh cũng đã nói Cổ Tiễn Quân là một trong tam hầu Cổ gia, thân phận cao quý, nếu không nắm chắc vài phần, Cổ gia chắc chắn sẽ không tùy tiện đưa Cổ Tiễn Quân khỏi Cổ gia. Cho nên chúng ta chỉ cần mang theo Cổ Tiễn Quân thì không hẳn là không còn đường sống."
Hai người nghe vậy bèn liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự kinh ngạc trên mặt đối phương. Sau khi nghe Tô Trường An nhắc tới mấu chốt của chuyện này họ mới tỉnh ngộ, thì ra sự tình không xấu đến mức như bọn họ tưởng.
"Tô huynh nói rất đúng, nếu chúng ta sắp xếp hợp lí cũng không phải là không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-truong-an/579245/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.