Nhìn bốn kỵ mã đang phóng ngựa phi tới, Lạc Băng và Dư Ngư Đồng nhận ra người đi trước là một vị tiền bối râu tóc bạc phơ như tuyết. Người đó không phải ai khác hơn là Thiết Đảm trang chủ Châu Trọng Anh.Thấy hai người có vẻ vội vàng và sợ hãi, gương mặt đầy vẻ uất hận và đau buồn, Châu Trọng Anh lấy làm lạ hết sức. Ông ta gò cương ngựa lại hỏi :- Hai vị đi đâu mà lại vội vàng thế? Hãy quay trở lại cho chúng tôi được hân hạnh tiếp đãi. Chúng tôi có mời được danh y về để lo bệnh tình cho Văn tứ đương gia đây. Trong lúc tôi vắng mặt có điều gì sơ xuất dám xin quý vị lượng tình mà tha thứ cho.Lạc Băng nghe hỏi mà tức giận đến độ không dằn nổi, chẳng nói chẳng rằng, rút ngay một ngọn phi đao ra phóng thẳng vào mặt Châu Trọng Anh. Thấy Lạc Băng vung tay phóng phi đao tới chực giết hại mình, Châu Trọng Anh thất kinh la lên một tiếng. Vì chẳng chút đề phòng nên Châu Trọng Anh biết không thể nào bắt nổi phi đao ấy mà chỉ còn cách ngả người xuống lưng ngựa mà tránh thôi.Mũi phi đao phóng không trúng Châu Trọng Anh nhưng lại thẳng đường bay ra phía sau nhắm vào người đệ tử thứ nhì của Châu Trọng Anh là An Kiện Cường. Thấy vậy, nhanh như cắt, An Kiện Cường rút thanh đoản đao ra gạt mũi phi đao kia lệch sang một bên.Ngọn phi đao của Lạc Băng rơi xuống đất, văng vào một thân cây lờn bên vệ đường, lóe lên hào quang sáng ngời hòa với ánh nắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-an-cuu-luc/195625/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.