Đêm trước, sau khi Ngọc Như Ý đàn ca hầu Càn Long xong, nhà vua sung sướng uống luôn mấy chung rượu Hoàng Hoa Cúc.Ngọc Như Ý nhoẻn miệng cười duyên nói :- Em phục thị lão gia yên ngủ nhé?Càn Long cười thích chí, gật đầu. Ngọc Như Ý liền cởi y phục, dìu Càn Long lên giường. Rượu đã ngà ngà say, nhưng men tình càng thêm đậm. Càn Long nắm tay Ngọc Như Ý, nàng nhỏ nhẹ nói :- Em ra ngoài một chút, sẽ vào hầu lão gia ngay. Chờ em nhé!Càn Long đặt đầu lên gối. Mùi hương phảng phất êm dịu, tâm hồn nhà vua như lạc vào cõi mộng. Giữa lúc ấy đột nhiên có tiếng động trước giường. Càn Long ngỡ là Ngọc Như Ý trở vào, nhắm mắt gọi :- Nàng ơi! Sao ra ngoài lâu thế? Đêm xuân một khắc ngàn vàng. Được hoa để đó, sao nỡ để chàng nằm êm?Không nghe tiếng trả lời, Càn Long mở mắt ra nhìn. Bức màn vén nửa, một đầu người ló vào. Dưới ánh đèn mờ, Càn Long thấy một bộ mặt người bằng da, hai mắt sáng như sao. Tưởng là mình hoa mắt, Càn Long cố mở mắt ra hết cỡ để nhìn lại cho rõ.Một lưỡi đao chĩa ngay vào yết hầu Càn Long, rồi một giọng nói vang lên chỉ vừa đủ nghe :- Im mồm! Ngươi mà la lên một tiếng, ta lập tức tặng cho một đao!Càn Long nghe nói tỉnh cả rượu, sợ hãi không dám hé môi. Người ấy móc ra một cái khăn nhét vào miệng Càn Long, sau đó cuốn chặt thân hình Thanh đế vào tấm vải lót đầu giường, vác lên vai đi thật nhanh nhẹn.Càn Long ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-kiem-an-cuu-luc/1366645/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.