"Chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc, nhưng thật sự là chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức. Đứa bé không thể giữ lại... "
Bác sĩ Hạ đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt không cảm xúc kèm một chút thương tiếc đang dõng dạc nói. Tiểu Lạc ngồi trong lòng Bạch Vĩnh Tân có liếc nhìn Hạ Toàn sau đó lại thôi. Sau khi nghe xong tin dữ như vậy mà cũng không có biểu hiện khác thường gì. Lạ thường đến mức khác thường!
Còn Bạch Vĩnh Tân cũng im lặng nhẹ nhàng vuốt tóc cô không thì cũng vuốt vết thương đã được bọc lại bởi băng y tế trên tay Tiểu Lạc.
Còn riêng Lôi Báo, hắn dường như chẳng tin vào tai mình. Từ khi Tiểu Lạc nói cái thai đó là của hắn, hắn không ngừng lo lắng mà chạy theo tới đây. Đêm ngày hôm ấy, mặc dù say rượu nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự quen thuộc. Một sự quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn..
Nhưng hắn lại không thể nhận ra.
Lẽ nào người đêm hôm đó chính là em gái hắn.
Không thể... Không thể nào!!
Còn đối với Vương Tú Ân. Đêm hôm trở thành đàn bà ấy, kì thực cô đều không muốn.
Nhưng có câu nói mà cô luôn để an ủi bản thân chính là "phản kháng không được thì nằm ra đấy mà hưởng thụ":v
Nhưng cuộc sống căn bản méo như mình nghĩ các bác ạ -_-
....
Giây phút này Lôi Báo bắt đầu cảm thấy đau đớn, hắn nghĩ đến những ngày trước đó. Hai anh em họ cũng từng có rất nhiều kỉ niệm đẹp rồi lại chuyển đến những lời tỏ tình ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ki-nho-lam-vo-toi-di/579191/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.