Sau khi nghỉ ngơi bôi thuốc xong, hắn lại lấy khăn mỏng sạch băng bó quanh chổ bị thương sưng đỏ trên da thịt nàng.
Phương Hàm lúc đầu còn thấy buồn cười và ngọt ngào nhìn hành động của hắn, nhưng sau đó lại thấy không đúng lắm, nhất là khi phát hiện ngay cả mặt của nàng hắn cũng không định buông tha, nàng rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
"Đợi chút, mặt của thiếp cũng cần băng bó sao?" Nàng che mặt ngăn cản.
Toàn thân giống như xác ướp vậy, nàng làm sao gặp người đây chứ?
"Đừng nhúc nhích, như vậy mới mau khỏi được." Kiều Bách Dung đẩy tay nàng ra.
"Không cần, như vậy là được rồi mà." Nàng lắc mạnh đầu.
Phải băng thành như thế, nàng tình nguyện khỏi chậm một chút nha.
"Ngoan, nghe lời đi." Giọng nói hắn ôn hòa. nhưng cũng thật kiên trì.
Phương Hàm nghi ngờ, nhìn hắn thật lâu, buột miệng hỏi: "Chàng có mục đích khác đúng không?"
Kiều Bách Dung mỉm cười, "Nàng bị thương nghiêm trọng như vậy, ta chẳng qua là hy vọng nàng mau khỏe trở lại thôi, nên mới băng bó cho nàng, sao có mục đích khác được?"
Phương Hàm nếu còn không nghe ra hắn có ý đồ khác, thì mấy năm ở bên hắn đã thành vô dụng rồi.
Nàng lúc đó chỉ bị tát một cái, cộng thêm trên vai có chút bầm ra, còn kém xa lần bị đánh lúc trước, chỉ sợ ngay cả Kiều đại thiếu bị thương còn nặng hơn nàng đó.
Rành rành chỉ bị thương chút thôi, Kiều Bách Dung lại đem nàng băng bó giống như bị người vây đánh, chắc chắn có mục đích khác nha.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ki-nha-hoan-cua-kieu-nhi-thieu-gia/262235/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.