Chương trước
Chương sau
Tình yêu tồn tại vô hình vô ảnh ở trong cuộc sống thường ngày, trú ngụ ở đáy lòng trong khoảng thời gian cô độc bây giờ lại từ từ nhớ về những năm tháng xanh tươi kia, không để cho mình sa vào trong cơn lốc đau thương và khổ sở, nhớ về hơi ấm thiêu đốt tầng băng dày đã một ngày một đêm, băng càng dày, hơi ấm lại càng cao.

Hai người lại nắm tay nhau, dịu dàng mềm mại, ấm áp hợp lại cùng một chỗ khiến cho vết sẹo tồn tại dưới đáy lòng kia dần dần thuyên giảm, tơ vương chôn dấu ở trong lòng phá tan tầng băng, từ bình minh cho tới hoàng hôn hơi ấm đều không ngừng toả ra, dường như muốn đem toàn bộ cảm xúc tám năm phóng thích hết ra ngoài.

Cũng khó trách tại sao Gia Ny nhìn hai người dính nhau như hình với bóng lại trợn mắt há hốc mồm, ác miệng nói: “Hai người vẫn còn đang yêu đương cuồng nhiệt sao… Thật sự là… Rất buồn nôn.”

Ngay cả Viện Viện khi đang uống trà chiều với Thiển Thâm nhìn thấy bộ dạng cứ thẩn thơ cười một mình của cô cũng phải thốt lên: “Không thể tin được hai người còn có thể tiếp tục quay về bên nhau, khi đó, nhìn thấy hai người chia tay như vậy, thật làm cho người ta… Cũng may, hiện tại đã tốt đẹp rồi.”

Thiển Thâm đang cầm chén trà nở nụ cười, mặt mày rạng rỡ, tươi tỉnh nói: “Nói rất đúng, hiện tại mình chẳng cần gì cả, thầm nghĩ chỉ mong luôn được ở bên anh ấy.”

Tuy nói tay nghề nấu nướng của Thiển Thâm quả thật rất cao siêu, nhưng mà, nói cho cùng cô cũng là một người lười, thỉnh thoảng nung đúc gia tăng tình cảm còn tạm được, chứ bắt cô phải trường kỳ kháng chiến một cách hăng hái là không thể nào. Có điều, đừng lo, có người vô cùng tự giác nhận trách nhiệm giùm cô, xuống bếp đảm trách mọi chuyện. Nhưng mà, Thiển Thâm vẫn thích đứng ở trong bếp xem Tân Tử xào nấu, Tân Tử mời cô đi ra ngoài xem TV, đừng ở chỗ này ngửi khói bếp. Thiển Thâm không nghe, liền ngồi ghé nào trên bàn ăn xem anh kiên nhẫn nấu nướng một mâm thức ăn, giống như đối xử với từng tác phẩm nghệ thuật vậy.

Buổi tối, Tân Tử ngồi ở phòng đọc sách xem xét tài liệu trên máy tính, ánh sáng màn hình chiếu vào trên mặt anh tạo ra một mảng sáng tối, khuôn mặt không cười nhìn qua như một bức tượng điêu khắc âm trầm, đồng tử màu sáng toả ra ánh sáng lạnh lùng làm cho người khác hốt hoảng. Đồng hồ chỉ hướng mười một giờ, Tân Tử cầm chén trà đang muốn uống, lại phát hiện ra bên trong chỉ còn trơ lại lá trà, nước đã cạn sạch. Thở dài, Tân Tử tháo mắt kính xuống xoa nhẹ lên viền mắt, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào.” Nhanh chóng đóng máy tính lại, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt vốn vô cảm đã thay bằng khuôn mặt tươi cười dịu dàng.

Thiển Thâm bưng một cái khay nhỏ tiến bào, bước chân chậm lại cẩn thận đi đến bên cạnh anh, buông khay xuống, thở phào một hơi, cười nói: “Tổ yến, để anh tẩm bổ thân thể.”

Tân Tử mở nắp bát sứ, ngửi một chút, dịu dàng nói: “Không ngờ lại có bữa ăn khuya.”

Thiển Thâm gục xuống bàn, chống cằm nghiêng đầu chỉ chỉ chiếc thìa bên cạnh: “Nhân lúc còn nóng mau uống đi, gần đây anh vất vả như vậy, ngày nào cũng thức khuya, không tẩm bổ sao được.”

Hai ngày trước trong giờ nghỉ trưa cô chạy qua thăm anh, biết được anh đang thị sát ở công trường xây dựng liền đi tới đó, sau đó cô mới biết, Tân Tử thật sự vô cùng vất vả, cô trốn ở trong xe nhìn thấy anh đang kiểm tra chỗ bê tông cốt thép, tới giờ cơm chưa vẫn chưa ăn một miếng, lại đang hít bụi đất ở công trường, tim Thiển Thâm đau nhức nhối. Sau khi Tân Tử lên xe, người đầy bụi đất, lại nhìn thấy khuôn mặt đau lòng của cô, còn cười nhạt nói: “Không sao đâu.”

Tân Tử tuân lệnh, cúi mắt xuống đúng lúc nhìn thấy đôi chân trần của Thiển Thâm: “Tại sao lại không đi dép.” Giọng điệu trách móc cùng thương xót.

Thiển Thâm giật mình, cúi đầu nhìn bàn chân không của chính mình, không để ý nói: “Em lười.”

Tân Tử vỗ vỗ trán, lắc lắc đầu, tiếp đó quay ghế nhích lại gần, dang hai tay ra nhìn Thiển Thâm. Thiển Thâm nhìn anh khó hiểu, Tân Tử đành phải vỗ vỗ lên trên đùi của mình: “Lại đây, mặt đất rất lạnh đó.”

Vừa hiểu ra, mặt Thiển Thâm lập tức đỏ như tôm nhúng dầu, cố làm ra vẻ bước hai bước, mới ngồi xuống trên đùi anh. Tân Tử ôm vòng eo mảnh mai của cô, để cô dựa vào trong lòng ngực của mình, mái tóc dài mang theo hương vị tươi mát chưa được hong khô hoàn toàn bay vào trong mũi, áp lực cũng mệt mỏi một ngày đều bởi vì cô mà tan thành hư không.

“Em bón cho anh.” Thiển Thâm múc một thìa tổ yến, thổi bay hơi nóng, đưa tới bên miệng Tân Tử.

Anh cũng không biết mùi vị của thìa cháo đó thế nào, chỉ cảm thấy toàn bộ lực chú ý đều đặt ở bộ dáng cúi đầu khẽ thổi của cô ấy, mặt mày như vẽ, hình như là một bức tượng ngọc trắng nõn không tỳ vết, xinh đẹp đến mức làm cho anh không thể chớp mắt.

“Dịch Nguyệt San…”

Nghe thấy cái tên này, bỗng nhiên Thiển Thâm dừng lại, ánh mắt nhạy cảm bắn tới.

“Không cần phải căng thẳng như vậy.” Tân Tử ngẩn ra, vội vàng vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô.

Thiển Thâm nhất thời quẫn bách, sau khi quay mặt đi, cứng miệng nói: “Em đâu có.”

Tân Tử không nhịn được khẽ cười: “Lúc em giận dữ thật sự… rất đang sợ. Hôm đó trong bữa tiệc đêm ấy, lần đầu tiên anh nhìn thấy em hung ác như vậy đó, không ai có thể bì nổi.”

Thiển Thâm cấu, véo anh một chút, giận dỗi trừng mắt: “Anh còn dám nói!”

“Nguyệt San, thật ra cũng là một cô gái rất đáng thương, cuộc đời biến cô ta thành người như bây giờ, không phải anh muốn nói tốt hộ cô ta, cô ta đã làm gì, là người như thế nào, so với em anh còn hiểu rõ hơn.” Tân Tử nắm lấy bàn tay của Thiển Thâm, mười ngón tay đan vào nhau. “Thiển Thiển, sau khi gặp em, tôi chưa từng thích thêm một ai, hoặc có thể nói, toàn bộ tình cảm của tôi đều dành trọn cho em, Nguyệt San xuất hiện chưa từng để lại ấn tượng trong lòng anh, anh chỉ cảm thấy cô ta cũng giống như mình, mỗi ngày bôn ba bận rộn, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được hết lòng người dễ thay đổi. Cô ta và Gia Ny tuổi tác cũng tương đương, so sánh như vậy, anh cũng chỉ coi cô ta như là em gái. Cho dù cô ta lừa gạt anh nói cô ta vì anh mà bị người khác cưỡng bức… anh cũng chỉ cười chứ không có vạch trần.”

Tân Tử nhìn vẻ mặt cúi đầu như đang có suy nghĩ gì của Thiển Thâm, nắm tay cô thật chặt, Thiển Thâm quay đầu nhìn lại, anh nhìn ánh mắt của cô nói: “Người ta đáng giận những cũng có chỗ đáng thương, có một số việc giống như em nói là quá khứ rồi hãy để nó trôi qua đi.”

“Em biết mà.” Thiển Thâm khe khẽ gật đầu, lại múc thêm một thìa đưa đến bên miệng Tân Tử, sắc mặt lạnh lùng: “Người không phạm ta ta không phạm người, chỉ cần cô ta đừng đến gây chuyện với em, em cũng sẽ không gây phiền phức cho cô ta nữa.”

Vừa nghe thấy thế, Tân Tử thức thời ngậm miệng lại, Lương Thiển Thâm nổi tiếng là… Lòng dạ hẹp hòi.

Thiển Thâm không nói thêm lời nào mà đem tổ yến bón cho bằng hết, Tân Tử nhìn cô, cô không nhìn anh, cầm chén để lên trên bàn, ngồi bất động. Anh vươn người qua, nhìn thấy cô cứng đầu quay mặt, nhẹ giọng hỏi: “Tức giận sao?”

“Chuyện này có thể bỏ qua được. Có điều…” Thiển Thâm bồng nhiên vươn tay chỉ chiếc két sắt nhỏ trên bàn trà cách đó không xa. “Khi đó em tuyệt không nghĩ rằng muốn lấy trộm tin tức gì của anh nói cho Cảnh Nhiên, anh vu oan cho em, anh phải giải thích rõ cho em.”

Tân Tử hiểu ra: “Khi đó… Ah, anh có nói… Được rồi, rốt cuộc em muốn làm cái gì?”

Thiển Thâm nén tức giận, nghĩ một chút, chuyển qua vấn đề của anh, nói: “Ở chỗ đó anh cất giấu bảo bối gì, phải căng thẳng như vậy?”

“Muốn biết sao?” Tân Tử đứng dậy kéo cô đi đến chiếc sofa nhỏ ngồi xuống, đem chiếc két sắt nhỏ kia đặt vào trong tay Thiển Thâm. “Vậy chính em mở ra nhìn thử xem.”

“Mật mã?”

Tân Tử nheo mắt lại, mỉm cười: “Em đoán thử xem.”

Thiển Thâm mở to hai mắt nhìn anh, trong đôi mắt hạnh vừa mừng vừa sợ, thật giống như một ngôi sao vừa được thắp sáng lên trên bầu trời.

Tim Thiển Thâm đập có chút vội vã, đầu ngón tay nhấn trên nút con số, từng chút một nhập sinh nhật mình, một giây đồng hồ sau, mở ra. Cô nhìn Tân Tử, anh gật gật đầu. Cô giống như một đứa trẻ vừa tìm thấy kho báu, thật cẩn thận mở chiếc hộp ra, trong lòng khí nhịn được đoán xem sẽ có cái gì đang chờ cô… Sau đó, đáp án liền xuất hiện trước mặt cô.

Tân Tử nhìn thấy ở khoảnh khắc mở rương ra cô không có phản ứng, lẳng lặng nhìn chằm chằm vật ở trong rương, một lúc lâu sau, cô vươn tay cùi đầu tìm được mòn đồ ở bên trong chiếc rương, rồi lại bỗng nhiên thu tay về che mặt lại thầm hít một hơi thật sâu. Tiếp đó, cô lại đưa tay lấy đồ vật bên trong kia ra – Một chiếc kính mắt cùng một cái móc khoá bằng bạc đã cũ.

Cô nghiêng đầu, đôi mắt có chút đỏ lên cực kỳ giống như một chú thỏ con bị kinh hãi, trên khuôn mặt hoàn mỹ lộ ra biểu tình vừa muốn khóc vừa muốn cười. Anh chỉ ngồi bên cạnh cô khẽ cười nhìn cô, nhưng trong lòng sớm đã xúc động vạn phần. Cô nhìn thật kỹ, đeo vào thay anh, bộ kính mắt này vẫn mới như vậy, nhìn ra được chủ nhân của nó thường xuyên đem nó lấy ra lau chùi bảo dưỡng.

Cô không biết nên nói gì, trong lòng tràn đầy cảm xúc, nhưng lời nói lại thoát ra thật khó khăn: “ Tại sao lại không dùng đến nó…”

Đeo chiếc kính mắt này, anh giống như lại trở về bộ dạng thời trung học cả người toàn sách vở, khuôn mặt sạch sẽ, dưới vẻ mặt thản nhiên là một nội tâm vô cùng kiên cường nhưng dịu dàng, môi mỏng khẽ cười, nhất cử nhất động, phải chăng chỉ cần ngồi lẳng lặng yên ổn cũng là Tân Tử đủ để khiến cô mê muội.

Tân Tử nhìn cô nháy mắt một cái không dám nhìn mình, khoé miệng cong lên: “Anh sợ làm hỏng.”

Tân Tử cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, nhào lên ôn chặt lấy anh, giống như dùng hết sức lực toàn thân đem mình và anh cùng gắn chặt lại một chỗ, đem linh hồn của bọn họ cùng trói buộc lại một chỗ, đem tính mạng của bọn họ cùng trói buộc lại một chỗ. Cô vòng tay qua cổ anh, không chịu lơi lỏng một giây nào, cô không dám tưởng tượng, nếu khi đó người anh cưới không phải là cô, cô nên làm gì bây giờ, nếu khi đó anh không có ở trước mặt cô rơi lệ trước, cô nên làm thế nào cho phải, nếu… Không phải mỗi lần đều là anh cúi đầu với cô trước, bọn họ có phải sẽ không có ngày hôm nay hay không?

Sự tùy hứng cùng kiêu ngạo của cô thiếu chút nữa phá huỷ đi hạnh phúc của bọn họ, may mà là anh, không để cho tình yêu của bọn họ đi tới ngõ cụt không có đường tiến thêm.

“Thiển Thiển?”

Thật lâu, cô vùi đầu chặt vào lồng ngực anh không chịu đi ra, không biết có khóc hay không. Anh gọi cô một tiếng, cô càng vùi đầu chặt hơn, liều mạng lắc đầu.

Anh vén mái tóc dài của cô lên, áp lên trên tai cô, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của cô, thấp giọng hỏi: “Muốn làm anh nhột chết hay sao?”

Thiển Thâm nhanh như điện giật, tay phải vội vàng che lỗ tai, mặt mùi đỏ bừng lên: “Anh… Anh từ khi nào lại chủ động như vậy?”

Tân Tử không cười, nắm tay cô, đặc biệt nghiêm túc nhìn cô: “Anh không muốn tiếp tục buông em ra nữa.”

Thiển Thâm ngơ ngác nhìn Tân Tử, trong nháy mắt xuyên qua thời gian, trở lại tám năm trước đó, anh kéo tay cô chạy về phía trước, độ ấm của lòng bàn tay có thể hoà tan cô, nhìn thấy cặp mắt trong veo kia, cô xúc động không kìm nén được nói với anh một câu.

Mà nay, lại đương đầu với ánh mắt này, cô chỉ muốn đem câu nói kia nói thêm một lần: “Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ rời xa nhau.”

Không có phản ứng như dự liệu, Tân Tử chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh sáng trong mắt dịu dàng mênh mang lưu chuyển trên mặt anh: “Lần này, không phải chỉ có nói không, không được đổi ý.”

Cô không hề nghĩ ngợi liền gật đầu, sau đó cô nhìn nụ cười của anh, bao nhiêu lần cô nghe có người ở sau lưng nói Tân Tử không xứng với cô, cô cảm thấy những người đó cực kỳ buồn cười, tất cả đều là có mắt không tròng không nhìn thấy điểm tốt của anh, có điều, bọn họ không nhìn thấy là tốt nhất, cô có thể một mình độc chiếm anh. (em thích ý nghĩ của chị rồi đó nha Thiển Thiển)

“Hai ngay trước em đã tìm bà ngoại nói qua…”

Tân Tử trầm ngâm một chút, hỏi: “Người trong nhà của em, vẫn phản đối sao?”

“Không biết nữa. Em nói xong cũng đi luôn.” Thiển Thâm gục đầu vào trán anh, cọ cọ chóp mũi anh, quật cường nói: “Em mặc kệ bọn họ có phản ứng gì, dù sao em rời nhà đi đã nhiều năm, chuyện của mình mình có thể làm chủ. Anh không cần tự tạo áp lực cho mình, không có chuyện gì đâu.”

Anh thở dài: “Đáng ra em nên để anh cùng đi với em.”

“Vào nhà giàu sang sâu như biển, chúng ta sống cuộc sống của mình là được rồi, đừng đi để ý đến bọn họ.” Cô không đồng ý, cười híp mắt hôn lên đôi môi mềm mại của anh, cố ý chạm vào một chút rồi buông ra, sau đó lại chạm vào một chút rồi buông ra, trong ánh mắt có ý gì đó bất hảo.

Có điều, tiếp tục thêm một chút… Ánh mắt của anh chợt loé, bỗng nhiên giữ chặt lấy cô, không cho cô trốn, cô sửng sốt, cười trộm một chút rồi bắt đầu tinh tế tỉ mỉ đáp lại.

Nụ hôn lần này hình như có cái gì đó không đúng, môi quấn lấy môi như gió táp mưa sa, hương vị của Tân Tử gắt gao bao vây lấy cô, không có một khe hở, nụ hôn của anh giống như mê hồn khiến cho cô toàn thân vô lực, mềm nhũn, nhưng lại không muốn dừng lại, tim đập rất nhanh, có thể nghe được tiếng lồng ngực chấn động của hai bên, cảm giác máu huyết dâng trào.

Gắn bó triền miên khiến cho Thiển Thâm đầu hoa mắt váng, bọn họ chưa bao giơ thử hôn sâu, Thiển Thâm muốn tách ra tìm chút không khí để thở, Tân Tử lại đuổi theo không cho cô trốn. Thường xuyên qua lại, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng cao, Thiển Thâm cảm thấy nóng quá, bị Tân Tử ôm nóng quá. Tân Tử hơi rời ra một chút, ánh mắt mê ly, sắc mặt hồng lên, khuôn mặt trước kia bỗng nhiên gợi cảm thần kỳ, anh nằm ở trên người Thiển Thâm, dịu dàng hôn lên những điểm mê hoặc rồi dừng ở trên hai má, vành tai, xương quai xanh… của Thiển Thâm.

Đợi một chút… Thiển Thâm rất vất vả mới bình tĩnh trở lại há mồm thở dốc, sửng sốt, từ khi nào đã lên tới đỉnh điểm thế này?

“Thiển Thiển…”

Tiếng nói của Tân Tử đã nhiễm màu tình ái, khàn khàn trầm thấp, nếu là người khác, lúc này nhất định bảy hồn cũng bị dẫn dụ mất ba phách. Có điều, Thiển Thâm giống như bị ai đó dội một gáo nước lạnh, tỉnh táo lại ngay lập tức, trần nhà màu trắng hiện ra, trong nháy mắt biến thành đen như mực. Thiển Thâm trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm chỗ ấy, có lối suy nghĩ như sắp chết, hô hấp ngừng lại, trước mắt một đoạn cảnh tượng kinh khủng điên cuồng hiện lên, lạnh như băng, vô tình, xé rách, bi thống… Nỗi sợ giống như dung nham núi lửa trong phút chốc rít gào tuôn trào dâng lên.

“Tân Tử… Đợi một chút…”

“Đừng nói gì cả, Thiển Thiển…”

Nhiệt độ trên người Tân Tử nóng đến doạ người, cô có thể tinh tường cảm giác được bàn tay nóng bỏng đang thăm dò vào trong áo cô, kích thích lên da thịt lạnh lẽo của cô.

Thiển Thâm sợ, dường như theo bản năng vặn vẹo ngồi dậy, nhanh chóng túm lấy tay anh, run giọng nói: “Không được…”

Nhưng Tân Tử lúc này đã mười phần động tình nghe thấy lại tưởng chính là biểu hiện thẹn thùng của cô.

“Nào… Đừng sợ…” Thật sự anh cũng rất hồi hộp, cảm giác mình muốn nổ tung, lại phải chịu nhịn, tiếp theo nên làm như thế nào anh chỉ có hiểu biết mơ hồ, nhưng mà lần đầu tiên, anh không muốn làm cho cô có ấn tượng không tốt.

Tay của Tân Tử tiếp tục hướng lên trên, bỗng nhiên Thiển Thâm kịch liệt chống cự, thét một tiếng chói tai: “Không được!”

Tân Tử vội dừng lại, toàn thân lạnh lẽo, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Thiển Thâm, Thiển Thâm hoảng sợ nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, không có tiêu cự. Một giây sau, đột nhiên cô đẩy anh ra, xoay người rơi xuống đất, lao ra cửa.

Thiển Thâm trốn trong phòng tắm liều mạng lấy nước tạt chính mình, giọt nước lạnh lẽo tung toé đầy mặt đất, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, nước lạnh chảy qua hai má của cô, dọc theo khuôn mặt từng giọt từng giọt chảy xuống, cô bỗng nhiên luống cuống, hung hăng đập vào bồn rửa mặt.

“Thiển Thiển, em đang làm gì thế? Ra ngoài đi, không nên giam giữ chính mình!” Tân Tử đuổi theo tới nơi, ở ngoài cửa dường như nghe thấy động tĩnh bên trong, lập tức không ngừng gõ cửa, hô to: “Thiển Thiển, không có chuyện gì đâu, em ra ngoài đi!”

Tay nắm cửa lại phát ra tiếng lạch cạch, cửa phòng tắm mở ra từ bên trong. Thiển Thâm giống như vừa trải qua một hồi đại chiến, sắc mặt tái nhợt, quần áo nửa trên người đều ướt.

“Thật xin lỗi.”

Hai người bỗng nhiên đồng thời mở miệng.

“Thật xin lỗi… Em… Vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.” Thiển Thâm vội vàng giải thích với anh.

Tân Tử không biết chính mình nên bày ra vẻ mặt như thế nào, sắc mặt của anh cũng hơi tái nhợt, phản ứng mâu thuẫn kịch liệt như vậy của cô ấy làm anh không kịp chuẩn bị, có điều, nhìn vẻ mặt như muốn khóc kia của cô khiến cho tim anh bỗng nhiên trùng xuống. Tân Tử đến bên cô, đau lòng đem cô ôm lại thân thể Thiển Thâm trong nháy mắt cứng ngắc.

Tân Tử vỗ nhẹ lưng của cô, thử khiến cô bình tình lại: “Đứa bé ngốc nghếch này, không cần phải giải thích với anh mấy chuyện này. Là anh không tốt, chắc tại thức khuya nhiều nên không biết tại sao anh lại ấm đầu… Em chớ có trách anh, là anh quá vội vàng, không quan tâm đến cảm nhận của em.”

“Em…”

“Em không muốn anh sẽ không ép buộc em, chúng ta cứ từ từ cũng được.” Tân Tử dịu dàng đối diện với con ngươi bất an của Thiển Thâm, nhéo mũi của cô một cái: “Em không có sai, cho nên không cần tự trách, ok?”

Lời còn chưa dứt, vừa nói xong, đêm nay không biết đã là lần thứ mấy, cô giật giật cánh mũi, vừa muốn khóc.

Tân Tử nhìn bộ dạng còn rối rắm của cô ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Được rồi, không cho phép khóc, nếu khóc ngày mai làm sao anh đưa em đi gặp người khác được.”

Thiển Thâm dán vào trước ngực Tân Tử, nghi ngờ nói: “Người nào vậy?”

“Lần trước đã muốn đưa em đi gặp, có điều ngày hôm đó chúng ta cãi nhau một trận nên không đi được.”

Là lần đó… Thiển Thâm nhớ ra: “Rốt cuộc là ai?”

Tân Tử mỉm cười, nói: “Mẹ anh.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.