“Tránh ra, tránh ra, các người đừng phiền tôi, tôi không ăn, không muốn ăn, các người có nghe hay không…”
Trên lầu truyền xuống một đợt âm thanh ầm ầm, có vẻ như đồ đạc trong phòng lại khó giữ được rồi. Trong phòng khách dưới lầu, ba người ngồi mặt ủ mày chau.
“Tử Uyển lại tại đập phá đồ đạc, đã là lần thứ mấy trong tháng này rồi?” Tô Nguyệt Hồng bất đắc dĩ thở dài.
“Tất cả đều do mẹ tụi bây dạy bảo không tốt, động một chút lại nổi máu đại tiểu thư” Nghê Cẩm Tân nén giận nói với vợ, “Con hư tại mẹ.”
“Không ngờ ông lại trách móc tôi, Tử Uyển thật ra là do ai làm hư? Suốt ngày đi khoe khoang với người khác, con gái tôi nhu mì thế này, con gái tôi khả ái thế kia, bảo tôi bớt quản thúc nó một chút. Giờ xảy ra chuyện, ông lại ở đây oán trách tôi, thái độ ông như vậy là sao chứ?” Tô Nguyệt Hồng cũng không phải người dễ chọc đến, Nghê Cẩm Tân cũng phát hỏa, tức giận đập bàn hét lớn: “Không trách bà thì trách ai? Tôi suốt ngày ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi cái nhà này. Dạy bảo Tử Uyển là trách nhiệm của bà.”
“Ông … ông … cưỡng từ đoạt lý.” Tô Nguyệt Hồng như phát điên, tiện tay cầm một thứ để trên bàn ném về phía Nghê Cẩm Tân.
Quá đột ngột, Nghê Cẩm Tân không kịp tránh né, hứng trọn chiếc ly thủy tinh đang ném tới. Máu tươi trên trán ứa ra, cả người toàn nước với lá trà. Lão lấy tay phủ vết thương trên trán, không dám tin chuyện vừa xảy ra, trừng mắt nhìn vợ, tay kia run run chỉ vào người Tô Nguyệt Hồng, “Bà … bà ….”
“Mẹ, mẹ điên rồi.” Đang ngồi thờ ơ lãnh đạm ở sô pha phía đối diên, Nghê Ngạo vội chạy nhanh đến đỡ cha, người làm cũng vội vàng đem hòm thuốc đến.
Tô Nguyệt Hồng cũng không nghĩ mình lại xúc động như vậy, nhưng ngẫm lại thái độ của lão đối với mình mấy năm nay, sự hối hận mới vừa dấy lên lập tức bị đè nén xuống, Bà cười lạnh, “Xứng đáng, ông là tự làm tự chịu.”
“Bà… bà… bà là ác phụ!” Nghê Cẩm Tân tức đến nói không thành lời, hận không thể xông lên cho vợ lão một cái tát, nhưng lão không thể vì bị Nghê Ngạo gắt gao giữ chặt lại.
Nghê Ngạo xen giữa cha mẹ, khó khăn nói, “Cha, mẹ, hai người không thể mỗi người nhịn một câu hay sao? Việc trước mắt là nghĩ cách để trấn an Tử Uyển. Chứ cứ đà này, cả nhà làm sao mà yên ổn được.”
Trên lầu lại truyền đến một trận âm thanh ầm… ầm…, “Tôi không ăn cơm, tôi muốn gặp anh Thiếu Hạo, các người tìm đi tìm anh Thiếu Hạo đến đây. Tiện nhân, tao muốn giết mày, mày dựa vào cái gì cướp anh Thiếu Hạo của tao , anh ấy là của ta ….”
“Cô chủ, cô đừng đánh tôi, tôi là tiểu Cầm, cô thấy rõ mà …”
Một cô tớ gái bưng khay còn nguyên thức ăn xuống lầu, hai mắt đỏ hoe, xem ra là đã chịu khổ không ít.
“Lại không ăn sao?” Nghê Ngạo hỏi cô tớ gái.
“Ông chủ, bà chủ, cậu chủ, cô chủ đã không ăn ba bữa rồi, cô chủ lúc nào cũng la to là muốn gặp cậu Long, lại không ngừng đập phá đồ đạc. Trong phòng có thứ gì có thể đập đều đã bị đập vỡ hết rồi.”
“Được rồi, cô đi xuống đi! Tôi cho cô nghỉ một ngày, ráng nghỉ ngơi cho tốt một chút.” Theo tính tình điêu ngoa của Tử Uyển, hắn biết cô tớ này khẳng định chịu không ít ủy khuất.
“Cám ơn cậu chủ” cô tớ gái cảm kích không thôi, nước mắt không ngừng tuôn, cả người cô lúc này trên dưới đều đau đớn. Cô chủ xuống tay không thương tình, cái gì cũng ném lên người cô. Cái cô tiểu thư này, cô ta chỉ là có vận khí tốt hơn so với cô, đầu thai vào gia đình giàu có, mới có thể muốn làm gì thì làm. Bộ dáng đẹp lại có tiền thì sao, cậu Long cũng đâu có thích cô ta, đáng đời!
Nghê Ngạo bất đắc dĩ thở dài, “Cha, mẹ, hai người nghỉ ngơi một chút, con lên trên xem Tử Uyển.”
“Cũng tốt, khuyên giải con bé nhiều một chút, cho nó thêm chút thời gian.” Nghê Cẩm Tân đối với đứa con gái bảo bối này thật sự là hết cách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]