Bên dòng Thanh Giang.
Lý Hải cùng Minh Hà ngôi trên tảng đá ngắm cảnh đón gió.
Ánh hoàng hôn bừng sáng nơi chân trời...
“Anh có tâm sự?” Minh Hà chống càm say mê nhìn Lý Hải.
Lý Hải gật gật đầu không đáp, hắn không biết phải đối diện với hiện thực như nào nữa...
“Nói ra đi tui nghe nè.”
“Không biết.” Lý Hải lắc đầu.
“Vậy thì buông đi.” Minh Hà mĩm cười.
“Buông?”
Minh Hà nhìn hắn gật đầu. “Buông để nhẹ nhàng hơn, để sống tốt hơn.”
“Tôi không biết vì sao anh lại mông lung lạc lối. Gia đình? Công việc? Học tập? Hay là tình cảm? Nhưng mà tôi biết một điều anh giữ những điều đó trong thâm tâm thì anh mãi mãi không thấy được ánh bình minh đâu.”
“Hoàng hôn chính là khởi đầu, khởi đầu cho những tâm sự đêm dài, bình mình chính là lúc kết thúc và làm lại, làm lại một ngày mới, một cuộc sống mới.”
“Cô từng buông chưa?”
Ánh mắt Minh Hà có chút đượm buồn, cô khẽ gật đầu: “Rồi.” nàng hít sâu một hơi, mĩm cười nhìn Lý Hải: “Tôi buông bỏ một người từng là tất cả.”
“Xin lỗi.”
Minh Hà bước đến trước Lý Hải, nhóm chân, hai ngón tay nghịch ngợm nâng khóe miệng Lý Hải. “Buông đi, đừng nghĩ nhiều nữa. Cái bản mặt của anh xụ xuống nhìn ngu lắm.” Nàng mĩm cười: “Cười lên. Không gì là không thể buông cả, đau đớn đủ thì tự khắc buông.”
Lý Hải nhìn nụ cười của nàng thẫn thờ...
Giống.
Giống lắm.
Nụ cười rất đẹp...
Lý Hải bật cười, giọt lệ chảy ra trên mí mắt.
Minh Hà lao đi giọt lệ, cô nàng bĩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-ho-than/1676449/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.