“Phê sổ con đến choáng váng cả đầu óc, ra ngoài thấy trăng hôm nay sáng như nước, nhớ A tỷ lắm,” Tống Lan và nàng cùng nhau đi ra khỏi nội thất, ngửi thấy mùi hương mát lạnh trong điện, hắn không khỏi cười hỏi, “Mùi hương hôm nay A tỷ đốt có phải vẫn là mùi hương lần trước ta ngửi thấy không, tên là…”
Lạc Vi nhẹ giọng nói: “Dù sao cũng không phải là cái tên quan trọng gì.”
Tống Lan nói: “Đúng vậy, chung quy ta vẫn không nhớ được.”
Cung nhân buông rèm sa xuống. Tống Lan cúi người ở trước mặt nàng, lấy hai viên xúc xắc lưu ly trong tay áo ra nghịch.
Lạc Vi nhìn thấy vật lưu ly kia trong tay hắn xoay rất nhanh, biết rằng hắn đang có tâm sự. Nhưng nàng cũng không vội hỏi, thay vào đó nàng vươn tay ấn lên huyệt thái dương của hắn, cẩn thận xoa nhẹ một lát.
Quả nhiên, Tống Lan được nàng xoa dịu, ấn đường giãn ra rất nhiều. Hắn tùy tiện ném viên xúc xắc lưu ly đi, mở miệng nói: “A tỷ, ta có một vụ án khó xử –“
Lạc Vi liền hỏi: “Là chuyện của Phùng Ưng à?”
Tống Lan gật đầu: “Phùng Ưng làm ra chuyện như vậy, còn suýt chút nữa phóng hỏa tới chỗ nàng. Hắn thật đáng trách, nhưng bao năm nay hắn trung thành tận tâm. Hôm nay ta đến thăm hắn, hắn khóc lóc thảm thiết kêu oan, nói rằng tuy có tình cũ, nhưng Trương Tư Y là tự vẫn mà chết… Ta biết hắn giết người còn không chịu thừa nhận, trong lòng không thoải mái, nhưng dù sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-duong/2766198/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.