Sau khi rời khỏi điện của Hoàng hậu, Diệp Đình Yến vòng qua Càn Phương Điện. Tống Lan vẫn chưa bàn bạc xong nên hắn đứng ở sảnh điện chờ một hồi, loáng thoáng nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt truyền đến từ trong bình phong. Lúc thì “Vạn dân Giang Nam sao có thể chờ”, lúc lại “Chiến sự biên cương còn chưa dẹp”.
Hắn đứng trong bóng râm của cung điện, đột nhiên nhớ lại những lời trước đó hắn từng nghe. Nói rằng Trữ quân lòng mang thiên hạ, lúc nào cũng suy nghĩ mọi chuyện chu toàn, nhưng thế sự muôn hình vạn trạng, sao có thể nắm vững cả hai đầu mà không để mất đầu nào?
Vết thương cũ dưới xương quai xanh bị đoản đao đâm vào làm đau đớn, khiến hắn nhất thời không chịu nổi, ôm ngực lùi lại một bước.
Ánh mặt trời chiếu vào từ những kẽ hở trên cửa sổ hoa trước mặt, bụi bặm bay lơ lửng trong những luồng ánh sáng đó.
Đúng lúc Tống Lan đi ra, thấy sắc mặt hắn, liền hỏi: “Đình Yến, ngươi ổn không đấy?”
Diệp Đình Yến nhanh chóng kéo bản thân ra khỏi những cảm xúc đó, chắp tay cung kính nói: “Tạ bệ hạ quan tâm, thần không sao. Vụ án cũng đã kết thúc, hôm nay có thể xuất cung rồi.”
Mấy vị đại nhân lớn tuổi của Chính Sự Đường và Tam Ti Thượng Khanh Tự đi qua hai người họ, biết đây chính là vị quan viên cấp thấp mà Tiểu Hoàng Đế hết mực tin tưởng trong lời đồn, tất cả đều nhìn hắn với ánh mắt tò mò.
Ngọc Thu Thật nhìn hắn chằm chằm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-duong/2766191/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.