Việc Chiêu Hòa sai người tới bắt mình bỏ tù, Tề Hạo Nhiên cũng không sợ hãi, việc này cũng nằm trong dự liệu của hắn, cho nên khi hắn đứng trước mặt Chiêu Hòa, vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Chiêu Hòa so với vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên của hắn, quả thực hoàn tương phản đối lập.
“Ngươi lợi hại. Thậm chí ngay cả đại ca của ta cũng mời nổi!” Chiêu Hòa tức đến không nhịn được.
Đêm qua lúc đại ca tìm tới tìm hắn đòi người, đã nói với hắn rất nặng lời, mà từ trước đến nay hắn rất kính trọng đại ca, cho nên lúc bị huynh trưởng giáo huấn chỉ có thể im lặng lắng nghe, nhưng sau khi Hồ Thu Nhạn được mang đi thì hắn thực sự nuốt không trôi cục tức này, trái lo phải nghĩ, chỉ có bắt Tề Hạo Nhiên tới mới có thể hả giận.
Tề Hạo Nhiên bình tĩnh trả lời: “Hạ thành chủ đồng ý giúp đỡ là chuyện ta vạn phần cảm kích, nhưng tại hạ cũng không có ý muốn đối nghịch với Thái tử, dù sao cũng là Thái tử bắt biểu muội của ta trước, vô cớ quấy nhiễu cuộc sống của ta, nếu dựa theo thường lệ dân gian, ta hẳn là nên báo quan xử trí, tố cáo điện hạ tội bắt cóc cất giấu người.”
“Ngươi dám!” Chiêu Hòa nổi giận vỗ thành ghế.
“Vương tử phạm pháp cũng phải chịu tội như thứ dân, đây là đạo lý mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết.”
“Nhưng ngươi không có chứng cứ chứng minh tất cả chuyện này là do ta làm!”
Tề Hạo Nhiên cười: “Đúng vậy, chúng ta ở ngoài sáng, điện hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-dong-cong-tu/29136/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.