Chương trước
Chương sau
Sự giàu có của Bobby không phải là tài nguyên sao? Tại sao Lương Tập lại chọc giận anh ta. Theo cái nhìn khách quan của Lương Tập, Bobby tự xưng là nhà ngoại cảm, nhưng thực chất là một phú nhị đại, không làm gì, chỉ muốn tìm niềm vui ở khắp mọi nơi. Những người như vậy chỉ có thể giúp đỡ bằng tiền, và một khi họ giúp đỡ anh về tài chính, ít nhất họ sẽ yêu cầu Lương Tập từ bỏ lòng tự trọng của mình. Họ không thích một người đàn ông nghèo làm anh cả hoặc đứng ngang hàng với họ. Họ thể hiện sự vượt trội của mình trước mặt Lương Tập, sẽ sử dụng nhiều phương tiện, vật chất khác nhau để khiến Lương Tập thừa nhận rằng họ mới là anh cả.

Đúng là anh cần tiền khi điều tra sự thật về cái chết của John, nhưng không cần quá nhiều, chỉ cần số tiền cần thiết cho các chi phí bình thường. Vì vậy, Bobby không có bao nhiêu giá trị để Lương Tập cố tình kết bạn. Ngược lại, nó có thể khiến nội tâm Bobby oán hận vì Lương Tập đã cứu anh ta. John đã dạy anh "thăng mê ân, đấu mễ cừu (1). "

(1) Thăng mễ ân, đấu mễ cừu: Một thăng gạo dưỡng ân nhân, một đấu gạo dưỡng cừu nhân. Một thăng bằng 1/10 đấu, câu này có nghĩa: Nếu bạn ra tay giúp người, người đó sẽ xem bạn là ân nhân, nhưng nếu cứ giúp mãi thì họ sẽ xem chuyện bạn giúp họ là đương nhiên, khi bạn không giúp nữa thì bạn chính là kẻ thù của họ.

Vì vậy, Lương Tập đã nhận một trăm năm mươi bảng, ngụ ý hai người sẽ không ai nợ ai. Nói dễ hiểu: Kết bạn với Bobby không mang lại nhiều giá trị.

Ngoài ra còn có một số lý do phụ. Như là Bobby rất đẹp, nhiều tiền còn thông minh, vì vậy anh ta phải là nhân vật chính của mỗi vòng kết nối xã hội. Lương Tập không thích việc trở thành một con kỳ đà cản trở người khác. Có lẽ anh và Bobby sẽ gặp lại nhau trong tương lai, chuyện đó để sau hãy nói.

Nhưng Lương Tập không ngờ hai người lại gặp nhau sớm như vậy.

* * *

Sau khi nhìn chiếc trực thăng rời đi, Lương Tập dừng lại một giây lên án những người giàu vì đã phá hủy môi trường trái đất, anh lái chiếc Beetle nhàn nhã đi về hướng văn phòng thám tử. Đậu xe bên đường, vào nhà hàng gọi một chiếc bánh sandwich và một tách trà, được một lúc thì Bobby đến.

Bobby vào nhà hàng, ngay lập tức đã nhìn thấy Lương Tập, bèn bước nhanh tới, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống. Lúc này, Lương Tập vẫn duy trì vẻ mặt sững sờ: Máy bay trực thăng hay dịch chuyển tức thời mà nhanh vậy?

Bobby không quan tâm, đắc ý nói: "Cậu sai rồi, cậu căn bản không có chứng cớ gì chứng minh nước muối xịt mũi bị người ta đánh tráo, toàn bộ camera đều đã bị dỡ bỏ và bán cho người khác với giá rẻ. Tất nhiên tất cả chứng cứ đã bị xóa. Chỉ cần hắn không thừa nhận xông vào nhà Lily, cảnh sát không thể bắt hắn, tòa án không thể kết tội hắn, cho nên cậu sai rồi."

Lương Tập xoay người ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng không tìm thấy chiếc trực thăng: "Làm thế nào anh đến được đây?"

Bobby: "Trực thăng."

Lương Tập: "Nhảy xuống?"



Bobby không nói nên lời: "Bệnh viện Maria có sân bay, sau khi đến Bệnh viện Maria, tôi đã đến đây bằng ô tô." Bệnh viện Maria chỉ cách đường Park Lane (2) mười hai phút lái xe.

(2) Mình sửa văn phòng thám tử Rosa địa chỉ tại đường Park Lane thay cho edit trước đó là phố Buckingham.

Sau khi Lương Tập tính toán tốc độ, anh chợt nhận ra: "Máy bay trực thăng bay theo đường thẳng."

Đồ ngốc, chỉ máy bay trực thăng của cậu bay vòng tròn thôi. Nhưng đây không phải trọng điểm, Bobby nói: "Ít nhất tôi bắt được Yali, còn cậu không có gì." Nghĩ tới chuyện này, Bobby rất kích động chạy ngay đến báo thù.

Lương Tập: "Tôi là thám tử, không phải cảnh sát. Tôi không cần buộc tội ai đó, tôi chỉ cần nói sự thật với khách hàng của mình."

Bobby hỏi: "Làm thế nào cậu có thể chứng minh rằng những gì cậu nói là sự thật, trong khi không có bằng chứng?"

Lương Tập hỏi ngược lại: "Anh không làm xét nghiệm quan hệ cha con, làm sao chứng minh anh là con ruột của cha anh?"

Bobby sửng sốt rồi như muốn phát điên: "Chuyện này không giống nhau. Tôi tin rằng tôi là con ruột của cha tôi. Làm thế nào cậu thuyết phục Lily rằng cha ruột.. Không, không, làm thế nào cậu thuyết phục Lily chấp nhận những gì cậu nói?"

Lương Tập thờ ơ: "Tôi đã nói, tôi là thám tử, tại sao tôi phải thuyết phục Lily chấp nhận sự thật mà tôi đã nói?"

Bobby: "Nhưng cậu có thể gài bẫy bạn của Lily."

Lương Tập: "Tôi không biết ba cộng ba bằng bao nhiêu, nhưng loại trừ khả năng ba cộng ba bằng những số khác, khi đó ba cộng ba chỉ có thể bằng sáu. Giống như cha mẹ anh đang ở trên hoang đảo. Ở đó không có người nào khác, thì đứa trẻ được thụ thai trong khoảng thời gian này nhất định là con của cha anh, anh hiểu chưa?"

Bobby hỏi: "Nếu cậu sai thì sao?"

Lương Tập nói: "Nếu anh không tin tưởng tôi, anh sẽ không yêu cầu tôi điều tra vụ án."

Bobby: "Không, tôi nói cậu có thể mắc lỗi, nếu cậu sai thì sao?"

Lương Tập bất đắc dĩ nói: "Được rồi, tôi đã tìm thấy bằng chứng có người đụng tới camera trong nhà Lily, điều đó có chứng minh hắn là thủ phạm không?"

Bobby gật đầu: "Ừ, nhưng.."

Lương Tập cắt ngang: "Nhưng thẩm phán không nghĩ vậy. Điều đó chỉ có nghĩa là ai đó đã đụng tới camera, nhưng không có nghĩa là hắn đã đột nhập vào nhà của Lily. Thẩm phán sẽ tha cho hắn ta, xin hỏi hắn ta có vô tội không?"

Bobby cau mày suy nghĩ: "Nhưng cậu có thể thuyết phục tôi."

Lương Tập nói: "Tôi có thể thuyết phục anh, nhưng tôi không thể thuyết phục thẩm phán, điều đó gián tiếp nói anh rất dễ lừa, phải không?"



Bobby tiếp tục suy nghĩ: "..."

Lương Tập: "Có tội hay vô tội là do thẩm phán và bồi thẩm đoàn quyết định, nó thậm chí không liên quan nhiều đến bằng chứng. Tôi được trả tiền cho việc làm thám tử, nhưng yêu cầu tôi phải làm công việc của cảnh sát, luật sư và thẩm phán? Tôi chưa muốn thành lập một nhà tù đâu?"

Bobby nghĩ cũng thấy có lý, nhưng chắc chắn phải có điều gì đó không ổn. Thật lâu sau, Bobby nói: "Lily là khách hàng của cậu, cậu phải thuyết phục Lily tin."

Lương Tập: "Dựa trên kiểm tra, phân tích của chúng ta ngày hôm qua, anh có cảm thấy Lily sẽ tin tôi không?"

Bobby cân nhắc một hồi: "Hẳn là tin."

Lương Tập: "Còn việc gì nữa không?"

Bobby chỉ vào Lương Tập: "Tôi sẽ thuê cậu giúp tôi tìm kiếm ma ở những ngôi nhà ma ám. Mỗi ngôi nhà tôi loại trừ không có ma, tôi sẽ cho cậu hai trăm bảng."

Lương Tập hỏi: "Có tất cả bao nhiêu ngôi nhà?"

Bobby: "Hiện tại tôi biết năm mươi địa điểm."

Lương Tập: "Tôi đã xác nhận rằng không có con ma nào ở năm mươi ngôi nhà, xin hãy trả tiền cho tôi."

Bobby: "Làm thế nào tôi có thể tin cậu?"

Lương Tập nói: "Nếu anh có thể chứng minh rằng một trong những nơi đó có ma, tôi sẽ trả cho anh năm mươi nghìn bảng."

Bobby: "Nói phải giữ lời, tôi sợ cậu chơi không nổi."

Lương Tập nói, "Văn phòng thám tử của tôi ở trên lầu."

Bobby: "Cậu đợi đấy."

Lương Tập: "Anh phải trả tiền trước, tôi đã loại trừ có ma ở năm mươi ngôi nhà, và số tiền là mười ngàn bảng."

Bobby tức giận muốn đập bàn, sau đó nhớ tới cái gì, nói: "Nếu như để tôi có chứng cứ chứng minh có ma, với số ngôi nhà đó, số tiền sẽ lên đến chục triệu bảng."

Lương Tập trả lời: "Hãy tin tôi, anh có thể thêm ba số không nữa."

Bobby: "Cái nào thì cậu cũng không lỗ, phải không?"



Lương Tập vỗ tay: "Anh đã thông suốt."

Bobby hất tay Lương Tập ra: "Lương Tập, để tôi nói cho cậu biết, trên đời này thực sự có ma, tôi đã tận mắt chứng kiến. Nhưng con người ngày nay đầy rẫy những lời dối trá. Tôi đã tìm thấy rất nhiều ngôi nhà ma, nhưng những ngôi nhà này tất cả đều không liên quan gì đến ma."

Lương Tập trả lời: "Tôi tin."

Bobby giật mình: "Sao cậu lại tin tôi?"

Lương Tập: "Anh hay quá! Anh ý kiến nếu người khác không tin anh, và cũng có ý kiến nếu người khác tin tưởng anh."

Bobby: "Không, nếu theo lẽ thường thì cậu sẽ không tin."

Lương Tập không trả lời ngay, anh cầm miếng sandwich lên cắn một miếng, chậm rãi nhai, giống như đang đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn, sau khi nuốt xuống mới nói: "Tôi nói cho anh biết, tôi từng gặp ma, trên thế giới này thực sự có ma."

Bobby không tin: "Không thể nào."

Lương Tập nắm chặt tay rồi thò ra một ngón tay giữa: "Đi đi." Anh nói hãy tin anh, nhưng tôi nói tin, thì anh lại không tin tôi. Anh có bệnh hả?

Bobby cũng không có rời đi, một lát sau mới nói: "Cậu cùng tôi đi thăm nhà ma, tôi tin năng lực của cậu có thể giải quyết vấn đề ma ám, tiết kiệm thời gian của tôi, mỗi đêm hai trăm bảng."

Lương Tập: "Một nghìn, cuối tuần gấp đôi."

Bobby bất mãn: "Này, cậu tưởng tôi là kẻ ngốc sao? Máy bay trực thăng và vệ sĩ đều là tiền của cha tôi. Tôi chỉ là phú nhị đại, trong túi chỉ có năm mươi nghìn bảng mỗi tháng."

Lương Tập không thể kìm lại được phun một ngụm nước. Má nó, chỉ có năm mươi nghìn bảng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.