Đội Cồn Cát hốt hoảng, họ biết trong nhà kho có gì. Những thứ đó không có gì lạ, đều là thiết bị, súng. Nhưng một khi bại lộ, người trong ngành sẽ biết MI5 đang tiến hành một hoạt động bí mật, chiến dịch Cồn Cát nhất định phải dừng lại, nếu không sẽ biến thành vụ bê bối được cả thế giới biết đến. Năm mươi người trong danh sách của Angela đều giàu có, quyền lực và không dễ đụng.
Ăn sáng xong thì phải nhâm nhi tách trà. Một vệ sĩ bước đến gần bàn, cúi xuống thấp giọng nói: "Trong tất cả các chủ thuê, chỉ có chủ thuê nhà kho 503 tên Tracy. Cô ta không trả lời ngay mà nói cần suy nghĩ một chút. Cuộc gọi thứ hai, chúng tôi đã ra mức giá 250.000 bảng Anh, nhưng cô ta chưa đồng ý, nói phải thảo luận với chồng."
Lương Tập hỏi: "Có phải cô ta khác với những người khác, ngay từ đầu cô ta đã tin tưởng lời chúng ta nói?"
Vệ sĩ gật đầu: "Đúng vậy, người khác ít nhiều sẽ nghi ngờ chúng ta, nghĩ chúng ta chơi khăm họ, họ chỉ tin khi trực tiếp liên hệ với văn phòng quản lý hoặc bảo vệ. Có một số người vẫn không tin, chúng tôi cũng đã thuyết phục đối phương gọi video với luật sư. Chỉ có Tracy không bàn bạc về tiền, không tỏ ra hoài nghi mà nói chuyện có hơi mất tự nhiên."
Lương Tập gọi điện thoại: "Đội trưởng Lưu, nhà kho 503."
Lưu Chân: "Đã biết."
Lương Tập hỏi: "Có thể làm được không?"
Lưu Chân trả lời: "Chúng tôi là đội chống ma tuý, xin lệnh khám xét không phải là vấn đề, chỉ cần một câu nói thôi. Nhưng nếu tôi sai nhiều lần, thẩm phán có thể không dễ nói chuyện như vậy."
Lương Tập cười: "Cần một chút may mắn."
Lưu Chân cũng cười: "Chỉ cần không may mắn một lần thì sẽ dừng lại đấy." Sau khi bắt được Vương Sảng và Sâu rượu. Lưu Chân không thể nghĩ ra lý do để không tin Lương Tập.
* * *
Mark cầm bộ đàm lên, dừng một lúc lâu rồi nói: "Thông báo cho đội tác chiến, nhận được tin báo, có một quả bom do bọn khủng bố gài trong kho hàng, cần phải phong tỏa ngay lập tức, và tất cả dân thường trong nhà kho nên sơ tán, đem hàng hóa của chúng ta gửi đến địa điểm số 2." Nói xong, ông ném bộ đàm đi, ngẩn người dựa vào cửa xe.
Karin không biết phải nói gì, cô khá thất vọng khi buộc phải báo động sơ tán kho hàng. Chính vì sự kém cỏi của cô mà chiến dịch Cồn cát đang trên bờ vực phá sản.
Một giọng nói từ bộ đàm truyền đến: "Sếp, Lưu Chân của Đội chống ma tuý đã nhận được lệnh khám xét 503, họ đang trên đường đến kho hàng."
Mark cầm lấy bộ đàm: "Trực tiếp lái xe, tiết lộ thân phận, nói MI5 đã tiếp quản kho hàng."
Đầu dây bên kia ngập ngừng: "Sếp có chắc không?"
Mark vô cùng tức giận: "Thế giờ phải làm sao? Chờ họ đem đồ trong kho ra à? Làm ngày đi."
Trong xe yên lặng, Karin lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí: "Thực xin lỗi, là tại tôi hành sự không cẩn thận."
Mark nói: "Cô không cần phải lo lắng về Lương Tập. Ngày mai là sinh nhật của Mary, vì vậy tôi có thể nhân cơ hội này để làm quen với cậu ta."
* * *
Hai sĩ quan mặc thường phục lao vào nhà kho, đưa ra giấy tờ tùy thân và yêu cầu mọi người sơ tán khỏi khu vực nhà kho do nghi ngờ có bom khủng bố. Đồng đội của họ đến ngay sau đó, theo sau nữa là đội Lưu Chân. Lưu Chân bày tỏ đội của cô có thể giúp đỡ, nhưng MI5 cảm ơn vì sự hợp tác và lòng tốt của cô, đồng thời kiên quyết yêu cầu Lưu Chân và những người khác rời đi.
Khi MI5 tiến vào, Lương Tập và Bobby không còn cách nào khác là phải sơ tán, Bobby lên chiếc Beetle của Lương Tập, Lương Tập rất bất mãn: "Thật xui xẻo! Kho hàng đó hóa ra là của MI5."
Bobby an ủi Lương Tập: "Cậu không nghĩ điều đó rất vui sao? Chúng ta đã buộc MI5 phải dọn dẹp mớ hỗn độn."
"Anh thật buồn cười, MI5 không dám đụng vào anh, còn tôi chỉ là dân thường, có thể ngoài ý muốn biến mất bất cứ lúc nào."
Đến cổng kho hàng, một người đàn ông đứng canh cửa nhìn thấy Lương Tập, dường như biết cậu là thủ phạm của mớ hỗn loạn này, liền xua tay: "Đi, đi, đi ngay, ngay lập tức."
Lương Tập nói: "Anh không định gọi xe cứu hỏa, cứu thương sao?"
Người đàn ông giật mình, nhìn xe của Lương Tập đi xa, gọi điện thoại: "Sếp, Lương Tập nói với tôi, sao chúng ta không gọi xe cứu hỏa, cứu thương."
Mark có cảm giác bị xúc phạm, nhìn Karin thật lâu rồi nói: "Liên hệ xe đi"
Bên trong Beetle, Bobby hỏi: "Cậu thực sự không cố tình cười nhạo anh ta, phải không?"
Lương Tập gật đầu: "Tôi chỉ muốn nói với hắn, ai đó đã nhằm vào nhà kho 503. Nhưng thái độ của hắn ta lại không tốt, làm chuyện này cũng không có tiền thưởng, tôi cũng chẳng muốn dây vào phiền phức."
"Alo." Lương Tập trả lời điện thoại.
Đầu dây bên kia là giọng Lưu Chân: "Cậu thật tuyệt, đến bom khủng bố cậu cũng có thể đào ra."
Lương Tập có chút cảm giác không biết nói gì: "Tôi không biết tôi đã đào cái gì, tôi chỉ biết trong đó có cái gì đó. May mắn thay, mọi người đã không đi vào."
Thấy Lương Tập ngây thơ như vậy Lưu Chân nói: "Lương Tập, tôi sẽ đăng ký cho cậu làm người cung cấp thông tin. Nếu sau này cậu phạm tội, các cơ quan thực thi pháp luật nhất định sẽ liên hệ với tôi."
Lương Tập nói: "Đội trưởng Lưu, nếu MI5 tìm tới tôi, cô có giải quyết được không."
Lưu Chân: "Cậu biết đó là MI5?"
Lương Tập thở dài: "Tôi mới biết."
Lưu Chân an ủi: "Dù sao MI5 cũng là cơ quan nhà nước, không dám quá đáng với dân thường. Tôi biết một số người trong ngành tư pháp, nếu cậu cần, hãy liên lạc với tôi."
Lương Tập nói: "Đội trưởng Lưu, vậy là đủ rồi."
Lưu Chân cười nói: "Chúng tôi vẫn trông đợi vào vận may của cậu."
Lương Tập cười lớn: "Haha, hôm nào tôi sẽ mời mọi người ăn tối. Thật xin lỗi vì đã để cô đi chuyến này mà không có gì."
Lưu Chân: "Giữa chúng ta không nên nói những lời khách sáo này. Tôi cúp máy trước, hôm khác sẽ liên lạc với cậu."
Lương Tập: "Được rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Lương Tập cúp điện thoại và liếc nhìn Bobby đang ngồi ở ghế phụ, Bobby cảm thấy nguy hiểm lập tức nói: "Tôi muốn xuống xe."
Lương Tập cười xấu xa nói: "Hiệp sĩ tóc vàng, đến lượt chơi của anh rồi."
* * *
Các vệ sĩ của Bobby rất chuyên nghiệp, sau khi nghe yêu cầu của Bobby, họ đã dẫn anh ta sang một bên. Một vệ sĩ đưa cho Bobby thiết bị thay đổi giọng nói được lấy ra từ cốp xe, nó trông giống như mặt nạ chống độc. Một người khác đưa cho Bobby chiếc điện thoại vệ tinh. Sau khi dạy Bobby và Lương Tập cách sử dụng, họ đứng xung quanh như các vệ sĩ khác làm nhiệm vụ canh gác, không nói lời vô nghĩa nào trong suốt thời gian đó.
Lưu Chân nhìn màn hình điện thoại, là một số bí mật, cô bắt máy: "Alo?"
Bobby rất căng thẳng, cố gắng giữ bình tĩnh nói: "Lưu Chân, đội trưởng Lưu, tôi là Hiệp sĩ tóc vàng."
Lương Tập không khỏi che mặt, cho đến tận bây giờ, cho dù anh là đầu xỏ của mọi tội lỗi thì vẫn rất xấu hổ khi nói đến danh xưng này.
Lưu Chân: "Hả?"
"MI5 đang chuyển một lô hàng ra khỏi nhà kho, nhưng họ không biết hàng hóa này đang bị nhắm đến.." Bobby nhìn Lương Tập bằng ánh mắt cầu cứu, tôi nên nói gì tiếp theo đây?
Lương Tập tiếp nhận thiết bị thay đổi giọng nói: "Kẻ đó không biết vị trí chính xác của hàng hóa. Việc chuyển hàng này chắc chắn sẽ làm lộ vị trí cất giữ. Tôi nghi kẻ xấu sẽ ra tay lần nữa với hàng hóa trong vòng 72 giờ tới. Cách tốt nhất là cô nên dẫn người phục kích gần chỗ vận chuyển hàng hóa, có thể lấy được toàn bộ hàng hóa bị đánh cắp. Với trang bị của đội chống ma tuý, cô hoàn toàn có thể tránh được tai mắt của MI5. Đội trưởng Lưu, cô cũng có thể nói cho MI5 những gì tôi nói với cô, nhưng từ hành động của họ, có vẻ như không muốn người khác biết về hàng hóa này. Đồng thời, tôi cũng không biết Đội trưởng Lưu sẽ giải thích thế nào về hiệp sĩ tóc vàng."
Lưu Chân hỏi: "Ngươi là ai?"
Lương Tập: "Hiệp sĩ tóc vàng! Dựa trên những gì tôi biết về cô, cô sẽ không quan tâm đến việc lấy ra chút nhân lực để theo dõi hàng hóa. Tôi chỉ có một yêu cầu. Sau khi thành công bắt được kẻ xấu, hãy điền tên của người cung cấp thông tin trong hồ sơ: Hiệp sĩ tóc vàng." Nói xong, Lương Tập cúp điện thoại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]