“Lâu rồi tôi chưa về trường.” Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp cực kì nam tính của Chương Hồi, gió thổi phất phơ khiến tai Kinh Linh hơi ngứa ngáy.
Chương Hồi sóng vai đi cùng Kinh Linh trên sân trường, hai bên đường ngập tràn màu vàng của câu sung dâu(1),chiếc lá bị gió thổi qua lơ lửng trong không trung một lát rồi mới rơi xuống trên mặt đất.
Phải chăng đời người cũng giống như chiếc lá rụng này, nửa đời phiêu bạt, cho đến khi có thể dừng chân đứng lại thì không dám nói về chuyện cũ năm xưa nữa mà chỉ mong hiện tại có thể an ổn là đủ, Kinh Linh nghĩ.
Bởi vì bên cạnh có người ấy, cho nên mới có cảm giác như thế này.
Đèn đường bỗng nhiên sáng lên, trên mặt đất hiện lên bóng của hai người, Kinh Linh nhìn bóng của mình, ấy vậy mà bóng người bên cạnh lại là của Chương Hồi.
Sau mười năm rời khỏi ngôi trường này, cuối cùng bóng hình của anh và hắn cũng có thể sóng vai nhau mà đi.
Bên cạnh hai người có sinh viên đi qua đi lại, hầu hết mọi người đều đang cắm tai nghe cúi đầu xem điện thoại, không biết là đang nghe bài hát nào.
Có thể là đang trả lời tin nhắn WeChat, có thể là đang lướt Weibo, hay cũng có thể là đang tùy tiện mở một app nào đó rồi lại thoát ra, nhưng bọn họ đều không biết vào khoảnh khắc mình cúi đầu xuống kia có khả năng sẽ đi lướt qua một người nào đó, cũng có khả năng bỏ qua một khoảnh khắc gặp gỡ hoặc ly biệt.
“Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-den-tu-mot-nguoi-dan-ong-xa-la/273651/chuong-18.html